"Cậu em Lâm, cậu nhận tấm thẻ này đi, dù sao cũng có hai nghìn vạn. Đừng có dại mà không nhận." 
"Tặng ông đó!" Lâm Phong lắc đầu. Vương Xung nghe vậy thì có vẻ hơi giật mình. 
Mà ngay lúc ông ta đang thất thần thì Lâm Phong đã bước đi mấy bước, rồi biến mất trong bóng tối mịt mù. 
"Tên Lâm Phong này tính tình thật đúng là có hơi kỳ lạ, lúc nãy hở tí là nói đến tiền, bây giờ có hai nghìn vạn thì lại bỏ." 
Vương xung lắc đầu, có hơi khó hiểu. 
"Đại ca, anh cảm thấy người như cậu ta có thiếu tiền không?" 
Trương Bân ở bên cạnh nói. 
"Nói vậy cũng đúng, vậy cậu cảm thấy cậu ta thiếu gì?” 
"Rất rõ ràng, thiếu phụ nữ!" 
Vương Xung nghe vậy thì đôi mắt sáng bừng lên, trong lòng đã sáng tỏ. 
Ông ta vỗ vỗ bả vai Trương Bân tán thưởng: 
"Bân Tử, cậu thật đúng là vị quân sư tốt của tôi đó! Đi phân phó cấp dưới tìm một nhóm cô gái trẻ qua đây, tôi muốn chọn một vài người đưa qua cho cậu em Lâm!" 
Phía bên kia. Trên con đường núi gập ghềnh. 
Một chiếc xe việt dã màu đen đang di chuyển vững vàng. 
Bầu không khí trong xe khá yên bình. 
Giang Quân Lâm ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, ngón tay gõ nhẹ lên khung cửa sổ xe, phát ra những tiếng lạch cạch nhỏ xíu. 
"Nếu anh muốn nổi giận thì giận đi! Không cần phải cố kìm nén!" 
Giọng điệu Trần Y Nặc lạnh như băng. 
"Ha ha... Y 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3433762/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.