Mặc kệ Lâm Phong dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta thế nào thì ông ta cũng chỉ cười trừ cho qua. 
Nếu là kẻ khác dám tỏ thái độ như vậy với ông ta thì không biết cỏ trên mộ người đó đã mọc cao đến mức nào rồi! 
Phía bên kia, sau khi Lâm Phong rời khỏi bộ phận dự án thì đã đi thẳng lên đỉnh núi Thái Hồ. 
Đứng trên ngọn núi cao mấy trăm mét nhìn xuống, toàn bộ cảnh quan núi Thái Hồ đều dễ dàng thu gọn vào trong tầm mắt. 
Cây cổ thụ sum suê, đường thủy giao nhau uốn lượn tựa như rồng rắn. 
"Kỳ lạ thật đấy! Núi Thái Hồ nối liền thành phố Kim Lăng với núi Tử Kim, nằm ở phần đuôi của long mạch, sao lại có thể tạo thành bố cục tàng âm chứ?" 
Lâm Phong khoanh tay trước ngực, tay phải xoa cằm như có điều suy nghĩ. Đúng lúc này, một mảnh đất đã thu hút sự chú ý của anh! 
Mảnh đất này nằm ở rìa của bố cục tàng âm, là nơi ánh mặt trời khó chiếu tới, âm khí nồng đậm không tiêu tan, cực kỳ bắt mắt. 
"Trong nước có long châu, trong núi có đá âm dương, lẽ nào chỗ này còn có đá cực âm sao?” 
Trong mắt Lâm Phong hiện lên một ngọn lửa nóng bỏng. Đá âm dương là gì á? 
Chính là, mặt trước của núi hướng về phía mặt trời mọc, mặt sau của núi hướng về phía bóng râm. 
Khi dương khí ở mặt trước đạt đến mức độ nhất định thì sẽ hình thành một viên đá tên là đá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3428619/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.