Sáng hôm sau, Khung Dực mở mắt ra đã không thấy Ngọc Huyên đâu. Cạnh giường hắn có chậu nước ấm, khăn mặt vải mềm vắt sẵn. Khung Dực từ từ ngồi dậy, toàn thân vẫn còn đau ê ẩm nhưng vết thương ở eo có vẻ đã đỡ hơn một chút. Xem ra lang y đã không tiếc mà dùng dược liệu quý cho Thống lĩnh.
Đang với tay đến chậu nước, cửa phòng chợt mở ra. Ngọc Huyên, Kỷ Phong và lang y đều bước vào, trên tay Ngọc Huyên còn bê một chiếc khay nhỏ, bên trên dường như là một chén cháo và một chén thuốc.
"Anh Khung Dực! Để em làm cho!" Ngọc Huyên vội vàng đặt khay xuống bàn rồi chạy đến bên giường, đỡ hắn ngồi lên, đoạn bưng chậu nước đến bên cạnh, nhúng khăn vào nước ấm, vắt khô rồi đưa cho hắn.
Đúng ra Khung Dực hoàn toàn có thể tự làm, nhưng bỗng dưng được người ta ân cần chăm sóc, lòng hắn lại gợn lên chút ngọt ngào, vui sướng không thôi.
"A... tay ta hơi đau một chút..." Nhị vương tử nhăn mặt, nhíu mày ra chiều khổ sở.
Ngọc Huyên vội vàng ngồi xích lại, đưa khăn lên nhẹ nhàng lau mặt, lau tay cho hắn. Xong lại còn bưng chén nước súc miệng đến tận môi, tay kia cầm sẵn chén trà ấm.
Thống lĩnh Nhạn Quân híp mắt hưởng thụ, lòng sung sướng đến nở hoa rực rỡ như xuân về. Kỷ Phong và lang y thì đứng đực ra như trời trồng, đưa mắt nhìn Thống lĩnh nhà mình giở trò làm nũng.
Đến khi Khung Dực đưa mắt nhìn Ngọc Huyên rồi nhìn chén cháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-nguoc-bac-em-xuoi-nam/2585290/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.