Trái với dự đoán của Khung Dực, lá thư từ Vương Đô chỉ ghi vỏn vẹn một câu lạnh lùng:
Trước mắt chuyên tâm dẹp loạn sơn tộc. Trễ nhất mùa xuân phải về, khi về cho người bẩm báo với kinh thành trước bảy ngày.
Ban đầu Khung Dực hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ sau một chốc hắn đã hiểu ra. Trọng điểm của thư này chính là thời gian. Từ bây giờ đến mùa xuân cũng còn hơn bốn tháng, vừa kịp để Vương Đô chuẩn bị mọi việc hậu cần cho cuộc chiến vào năm sau. Hơn nữa, trước khi Đại Thương xua binh nam tiến, Ngọc Huyên tuyệt đối không thể biết được hay nghe ngóng được điều gì. Càng gần tới lúc chiến sự nổ ra, phụ hoàng cùng đại ca hắn sẽ càng canh chừng y cẩn thận.
Mùa xuân này Khung Dực đưa Ngọc Huyên quay về, kinh thành Trích Nguyệt xinh đẹp phồn hoa sẽ biến thành chiếc lồng giam lạnh lẽo, chặt chẽ khóa lại người kia tận cho đến khi chiến tranh kết thúc.
Dù là bên nào thắng trận, Ngọc Huyên và Khung Dực cũng đều sẽ là người thua.
Những ngày này Nhị vương tử rất bận rộn. Đoàn quân chinh tây lên đường để lại một khoảng trống trong đội dân binh của Khúc Băng và dải Chinh Sa, khiến hai nơi đều phải chiêu mộ lứa dân binh mới. Việc đóng thuyền ở vịnh Lam Thủy đã dần dần chuyển mình sang đóng những con thuyền có thể chứa tầm hơn mười người thay vì loại thuyền nhẹ chỉ chứa được hai người như trước đây. Nhóm tộc du mục của Kháp Tư thỉnh thoảng vẫn đến khu doanh trại Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-nguoc-bac-em-xuoi-nam/2585274/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.