"Nhị vương tử, ngài... không sao chứ?"
Bên ngoài, kẻ đánh xe dè dặt lên tiếng hỏi. Tiếng khóc nghẹn của Khung Dực ban nãy vang lên quá rõ, hơn nữa ngài ta cũng ở trong xe một lúc lâu rồi. Hắn dù sao cũng không muốn thấy Nhị vương tử ngày trước nghĩ quẩn rồi làm ra hành động điên rồ gì đó ngay trong chiếc xe của hắn.
Một cái xác là đủ lắm rồi.
Hồi sau Khung Dực mới lảo đảo vịn thành xe rồi nhảy xuống. Gương mặt hắn thẫn thờ đẫm nước mắt, đầu tóc rối bù, khóe miệng còn rỉ máu tươi. Kẻ đánh xe nhìn thấy xong cũng chỉ biết cụp mắt không dám nói gì.
Khung Dực như thể không còn sức lực, chỉ lặng lẽ lê từng bước chân nặng nề quay về chiếc giường tạm bợ của mình rồi buông mình xuống, bên cạnh đống lửa tàn đang cháy hiu cháy hắt.
Kẻ đánh xe nhìn theo một lát rồi cũng nhảy lên ngựa, tiếp tục hành trình.
Khung Dực cứ nằm im như thế cho đến tầm một nén nhang sau, tận lúc kẻ hắc y nhân nãy giờ vẫn luôn ẩn thân trên một tán cây cao quan sát mọi động tĩnh bên dưới nhẹ nhàng phi thân rời đi.
Đến khi kẻ đó bỏ đi rồi, Khung Dực mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh trên gương mặt. Hắn ngồi dậy, cho thêm củi vào đống lửa đang tàn, đoạn khẽ nhíu mày đăm chiêu.
Nếu cái xác đó không phải Ngọc Huyên, như vậy có nghĩa là có người dày công làm giả. Mái tóc đen, lam y may từ tơ lụa phương nam và cả vóc dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-nguoc-bac-em-xuoi-nam/2585248/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.