Quảng Ngân Trình bước lên đài quan sát rồi phóng tầm mắt nhìn về phía rừng mận. Bây giờ đã bước vào tháng ba, hoa mận cũng tàn dần. Mỗi khi có gió nhẹ thổi qua, trăm ngàn cánh hoa sẽ rơi rụng như mưa, lả tả nhuộm trắng gốc cây, ngọn cỏ.
Phía Kinh Lạc sáng nay vẫn chưa nghe động tĩnh.
Quảng Ngân Trình đăm chiêu đứng nhìn, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Không biết Nhị vương tử đã về đến Vương Đô chưa? Tình hình chiến trận bên đó thế nào rồi? Mấy hôm nay hắn vẫn chưa nhận được tin tức gì mới từ doanh trại Thủ Vệ Quân Vương Đô, khiến chiến trường phía nam hoàn toàn mù tịt tình hình phía bắc.
Còn Kinh Lạc nữa.
Từ sau khi Nhị vương tử dẫn Hoàng tử Ngọc Huyên đi, phía Kinh Lạc cũng trở nên "dịu" lại. Từ đó đến nay, phe ta và phe địch hầu như chỉ "gườm" nhau qua lại chứ chưa bên nào chủ động tấn công bên nào.
Tại sao lại như thế nhỉ?
Chẳng lẽ Kinh Lạc thấy Hoàng tử duy nhất của họ đang trong tay Nhị vương tử nên e dè? Nhưng Nhị vương tử sẽ không làm hại ngài ấy, bởi vậy...
"Quảng tướng quân, nhìn... nhìn kìa!"
Quảng Ngân Trình giật mình tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ, vội vàng ngẩng lên rồi nhìn về phía rừng mận.
Có ba người đang từ bên trong tiến ra.
Họ không cưỡi ngựa chiến, không cầm vũ khí, cũng không có binh sĩ đi theo hầu. Ba người này chỉ chầm chậm bước ra khỏi vùng râm mát của rừng mận, đến chỗ có nắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-nguoc-bac-em-xuoi-nam/2585234/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.