"Thái tử!!! Dừng lại đi, Thái tử! Không thể đi thêm nữa đâu!!! Phía trước là..."
Khung Vũ mặc kệ tiếng kêu gào của đám thân vệ sau lưng. Phiền chết đi được! Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy một khu rừng mận ngút ngàn đang nở hoa trắng xóa một vùng. Khung Vũ không suy nghĩ, cứ thế giục ngựa lao thẳng vào trong.
Vút.
Thân là Thái tử vừa được sắc phong cách đây không lâu của Đại Thương, Khung Vũ dĩ nhiên hiểu rõ, khu rừng này là cấm địa. Nó được xem là biên giới tự nhiên phân chia hai nước Kinh Lạc và Đại Thương.
Hừ, phân chia thì đã sao nào? Bổn Thái tử đang chán chết, vào dạo một vòng thì có chết ai? Ta không tin mình đen đủi đến mức vừa vào đến là...
"Kẻ nào???"
Một giọng nam nhân chợt cất lên từ phía trước, kèm theo đó là tiếng vó ngựa đổ dồn.
Không phải chứ!!!
Khung Vũ thầm rủa trong bụng rồi ngước mặt lên nhìn, đập vào mắt hắn là một nam nhân Kinh Lạc đầu chít khăn lụa thẫm, thân vận võ phục tinh xảo, một tay cầm thương bạc, tay kia đang nắm chặt dây cương của con ngựa chiến lông vàng như tơ.
Gương mặt hắn cương nghị nhưng nhu hòa, ánh mắt thì sáng như sao.
Hừ, hắn có vẻ trạc tuổi mình.
"Ngươi... Ngươi là võ tướng Đại Thương?" Nam nhân kia sau khi nhìn rõ y phục của hắn thì gầm lên, gương mặt bắt đầu nhuốm màu thịnh nộ.
"Ngươi cả gan xông vào tận đây???"
"Nói nhiều!" Khung Vũ quát lên, đoạn tuốt trường kiếm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-nguoc-bac-em-xuoi-nam/2585218/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.