Edit: Đậu
“Em không muốn xa anh, cả Trình Trình nữa.” Cảm xúc triền miên mãnh liệt qua đi, cái đó của hắn vẫn vùi trong huyệt động của Dương Uấn Chi không chịu rút ra, cảm giác thân thể được lấp đầy thật thoải mái nhưng trong lòng lại có chút hư không. Cậu có thể cảm giác được đêm nay Ngô Thắng Vũ có gì đó không đúng, lúc làm thì kịch liệt dị thường. Cho dù vẫn còn hơi yếu nhưng cậu vẫn ôm chặt lấy hắn.
“Anh biết, anh cũng không muốn rời xa em dù chỉ một khắc.”
“Vậy em không đi nữa.”
“Nhưng anh sợ em sẽ hối hận, cơ hội này rất hiếm có.” Ngô Thắng Vũ không ích kỷ như vậy, hắn không muốn mình sẽ trói buộc cậu cả đời, mặc dù ở trong nước không phải không tốt nhưng hắn có thể khẳng định, nếu như không có hắn và con, Dương Uấn Chi nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“Đi đi, bảo bối, chỉ là bốn năm thôi mà, anh nguyện ý chờ, hơn nữa nếu như em hoàn thành nhanh thì có thể về sớm một chút.”
“Em biết nhưng em luyến tiếc anh. Em không biết thời gian dài như vậy không được thấy anh thì em sẽ ra sao nữa.” Đây mới là điều làm cậu khó chịu nhất.
“Anh sẽ tới thăm em mà, mỗi ngày đều sẽ gửi mail gọi video cho em. Ngoan.”
“Sao anh lại tích cực khuyên em đi vậy a.” Dương Uấn Chi ngẩng đầu nhìn Ngô Thắng Vũ, những lúc thế này không phải là nên không nở rồi níu kéo gì đó, cuối cùng mình sẽ vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-ky-si/2146231/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.