Chương trước
Chương sau
Edit: Đậu

Đại khái là cảm nhận được ánh mắt của Dương Uấn Chi, bọc nhỏ vẫn luôn nhắm chặt mắt đột nhiên chậm rãi mở ra. Đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy thế giới nó đang tồn tại, Dương Uấn Chi cũng là người đầu tiên nó thấy trong nhân sinh mình, chờ thích ứng tia sáng, đôi mắt tròn xoe bắt đầu vội vã xoay tròn, cũng không khóc toáng lên như những đứa trẻ khác, biểu tình moe đến mức manh chết mọi người xung quanh.

“Trời ui, bọc nhỏ dễ thương hơn lúc Thắng Vũ ra đời nhiều.” Lục Tử Dư thán phục mà Ngô Thắng Vũ lại đầu đầy hắc tuyến. Mẹ, con là con ruột của người đó.

Bất quả tiểu tử kia có thể là biết ‘mẹ’ dù lúc mang thai hay lúc sinh hắn đều không dễ dàng nên xác thực rất biết nghe lời. Ngô Thắng Vũ phát hiện con trai của mình luôn nhìn Uấn Chi chằm chằm. Đại khái là thần giao cách cảm, biết rằng đây là người thân nhất của mình. Thân thể cậu bây giờ còn rất yếu, chỉ có thể nhẹ nhàng giơ tay đụng đụng gò má bọc nhỏ, tiểu tử kia không sợ người lạ. Dương Uấn Chi chạm vào nó cũng không khóc, nhớ tới lần trước chú có nói nếu đứa nhỏ lúc còn trong bụng bị giật mình thì sẽ lớn gan hơn bình thường, không biết có thật hay không nữa.

“Đôi mắt nó thật giống em.” Giống em, trong suốt, sạch sẽ.

“Em lại thấy nó giống anh.” Dương Uấn Chi nói với Ngô Thắng Vũ.

Mẹ Ngô bên cạnh lại không nhịn được che miệng cười, “Đứa nhỏ là con của hai đứa, giống hai đứa là chuyện bình thường.”

Dì giúp việc mang thức ăn tới, tuy rằng lúc trước vì bà sơ sẩy nên mới để mẹ con Dương Quân vào được nhưng nếu lúc đó không có bà thì hậu quả lại không thể tưởng tượng nổi. Mẹ con Dương Quân luôn nghĩ trăm phương ngàn kế làm hại cậu nên cậu vẫn ngăn mẹ đuổi việc bà.

Ở bệnh viện theo dõi mấy ngày, cậu rốt cục cũng có thể về nhà. Một tháng này tạm thời vẫn không thể tùy tiện đi lại, cơ bản đều nằm trên giường, có lúc trêu tiểu bảo bảo một chút. Ngô Thắng Vũ không thuê vú em, thật sự giống như một đêm trưởng thành thành một nam nhân, để cậu có thể dựa vào hắn, để hắn có thể bảo vệ người hắn yêu.

Mỗi ngày Lục Tử Dư sẽ nấu đủ loại thức ăn tẩm bổ cho cậu, cho dù cậu rất nhanh lại phun ra cũng ép cậu ăn. Đại khái lúc trước ở Ngô gia đươc chăm sóc kỹ lưỡng mà ý chí của bảo bảo cũng lớn nên độc tố cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Ngoại trừ chú Thiếu Hoàng hay đến kiểm tra cho cậu thì Lục Hi Tá với Lục Hi Hữu cũng tới thăm cậu, sau đó lại có thêm một người mà cậu chưa từng gặp, tuổi cũng same same với chú Thiếu Hoàng nhưng bởi vì da dẻ trắng nõn nhẵn nhụi nên nhìn qua lại thành chỉ lớn hơn cậu vài tuổi. Hỏi ra mới biết đây là tiểu thúc Lục Tử Ninh của cậu, cũng là người song tính. Đứng bên cạnh Lục Thiếu Hoàng là anh em sinh đôi Lục Thiếu Phong của ông, lúc đó cậu chưa biết mối quan hệ của bọn họ, lúc biết được thì đại não mơ hồ vẫn chưa thể bình tĩnh được.

“Tiểu Vũ, anh chú nói chờ thân thể Tiểu Chi khỏe lên thì hai đứa về nhà ăn bữa cơm.”

“Ông ngoại?”

“Ừm.” Lục Tử Ninh cười nói, ông cực thích tiểu bảo bảo mới sinh, cả ngày cứ ôm trong ngực chơi hoài không chán, không còn nhăn nheo đỏ hỏn như lúc vừa ra đời, mới một tuần mà đứa nhỏ đã trắng trẻo mập mạp ra trông thấy.

“Bảo bảo tên gì vậy con.” Lục Tử Ninh tò mò hỏi Dương Uấn Chi.

“Con chưa đặt tên.” Cậu chỉ chỉ Ngô Thắng Vũ đang đứng bên cạnh, “Thắng Vũ nói tên ảnh thật khó nghe, nhất định phải đặt tên thiệt giống tổng tài bá đạo lãnh khốc để bù đắp tiếc nuối.”

Lục Tử Ninh suýt chút phun nước.

Lục Tử Dư vừa vặn tiến vào nghe cậu nói cũng cười theo, “Tên nó là do ông nội đặt đó.”

Lần này Ngô Thắng Vũ không phục, “Sao ông nội lại đặt tên cha thật hay, mà đặt tên con lại tùy tiện vậy a?”

Lục Tử Dư liếc hắn, trên môi vẫn nở nụ cười, “Vậy thì đi hỏi ông nội con đi.”

Dương Uấn Chi cũng bị chọc cho cười, hắn cảm thấy mình thật oan ức.

“Vợ, có phải em cũng thấy tên anh khó nghe không.”

“Hay mà hay mà.”

“Vẻ mặt của em đã bán đứng em rồi.”

“… =. = “



Trong lúc cậu “ở cữ”, Ngô gia vẫn rất náo nhiệt, bà Lục cố ý kêu bọn Lục Hi Hữu chạy tới bồi Dương Uấn Chi tán gẫu, sợ đứa nhóc sẽ buồn chán. Chuyện lúc trước ai ai cũng không nhắc lại, Lục Tử Dư lo là cậu sẽ bị chứng nóng nảy sau khi sinh.

Hôm nay đột nhiên Giang Thư Vọng lại tới đây, mẹ Ngô đã gặp cô mấy lần nên cũng vui vẻ, vội vàng kêu cô mau vào. Giang Thư Vọng thoạt nhìn tiều tụy hơn trước, mua một chút trái cây tươi bổ dưỡng cho cậu, Ngô Thắng Vũ thì lại ngồi kế bên gọt vỏ.

“Tiểu Chi, không phải chị đã dặn em phải cẩn thận với Dương Quân sao.” Lúc nghe cậu gặp chuyện, cô vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ, Dương Quân này, đến thai phụ cũng không chịu buông thai.

“Em biết mà, chỉ là không nghĩ cô ta lại dám làm như vậy.”

“Cô ta đã điên rồi.” Đôi mắt cô hồng hồng nhìn cậu, “Thắng Vũ hẳn đã biết, người ta kiểm tra được thần kinh cô ta có chút không bình thường, cho nên tòa án không có xử cô ta cố ý giết người. Bất quá lại cho cô ta vào bệnh viện tâm thần.”

Từ sau khi Uấn Chi gặp chuyện, Ngô Thắng Vũ lập tức báo cảnh sát. Mẹ con Dương Quân đã bị bắt lại, chỉ là lúc kiểm tra lại phát hiện thần kinh Dương Quân không bình thường, không thể trực tiếp nhận hình phạt. Mà hắn lại nào nuốt được cơn giận này, dùng một ít quan hệ đẩy cô ta vào bệnh viện tâm thần kinh khủng nhất. Coi như cô ta chưa hoàn toàn điên thì không bao lâu cũng sẽ bị những bệnh nhân khác bức điên, hơn nữa, cô ta lại trẻ tuổi, còn có chút nhan sắc, có khi lại bị đùa bỡn cũng nên.

“Sao vậy, đau lòng?” Ngô Thắng Vũ nhìn Giang Thư Vọng, hắn biết học tỷ đã từng thích cô ta.

“Không có. Những thứ này đều là cô ta gieo gió gặt bão. Chị không có đồng tình, cũng không có thay cô ta cầu xin.”

Giang Thư Vọng đã thật sự thất vọng, lúc trước cô đã từng tìm Dương Quân một lần nói cô ta đừng tìm Dương Uấn Chi gây phiền phức nữa nhưng không bao lâu sao lại nghe được cô ta làm chuyện điên rồ như vậy. Ba cô ta cũng cùng đường mạt lộ, còn tới xin cô giúp họ nghĩ biện pháp. Cô có thể có biện pháp gì chứ, hết thảy đều là con gái ông tự làm bậy. Có đứa con ngoan ngoãn ưu tú như Dương Uấn Chi thì không muốn, lại muốn loại con gái tâm địa ngoan độc rắn rết kia, Giang Thư Vọng chỉ thấy vừa buồn cười lại vừa đáng thương.

Hơn nữa, bây giờ Dương Quân có thể giữ lại cái mạng của mình cũng là vì Dương Uấn Chi không có chuyện gì, nếu cậu có mệnh hệ gì, Ngô Thắng Vũ đại khái đã đẩy cô ta đi chết từ lâu.

Thật ra sau khi xảy ra chuyện, cậu cũng không nhớ lại chuyện đó nữa, e rằng hắn cũng không biết, lúc đó cậu chỉ có một niềm tin, chính là phải sống sót. Cho dù lúc ở nhà hay lúc trong phòng mổ đều là vậy, cậu đã yêu hắn rất nhiều năm khó khăn lắm mới được ở bên hắn, không nỡ rời đi như vậy.

Đương nhiên Dương Uấn Chi cũng sẽ không biết, Ngô Thắng Vũ đã sẽ ở sau lưng giúp cậu giải quyết từng người một. Cho dù là nhốt Dương Quân vào bệnh viện tâm thần khủng nhất, hắn vẫn thấy chưa hả giận, người cha vô dụng kia của cậu, nếu không dạy dỗ một chút, sau này rất có thể sẽ còn đến tìm cậu gây phiền phức
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.