Edit: Đậu
“Bảo bối thật tham lam, ba cái miệng nhỏ đều muốn hút, à không, bốn cái.” Nói xong lại hôn môi Dương Uấn Chi, trên miệng còn lưu lại vị sữa ngọt ngào.
Còn không phải do mẹ nuôi cậu quá tốt sao, Dương Uấn Chi ‘oan ức’ thầm than. Lục Tử Dư sợ cậu không đủ sữa nên hạ không ít công phu lên thực đơn nên cậu mới có sữa, thế nhưng sản nhũ thì sản nhũ, bây giờ vú giống như xe không phanh vậy a. Mỗi ngày uy Ngô Thắng Vũ rất nhiều nhưng vẫn không ngừng chảy.
Hai người lại không thể làm nên bây giờ hắn hút ở trên xong lại liếm mút hai miệng nhỏ phía dưới, lúc không thể khống chế lắm mới làm hậu huyệt, “Thắng Vũ, quần áo ướt rồi, em ngại…” Dương Uấn Chi không muốn mặc áo ngực, lúc mặc rất nóng, tuy trong nhà sẽ không có ai dám nhìn nơi đó của cậu nhưng cậu vẫn rất ngại. Cuối cùng chỉ có thể để hắn mỗi ngày trước khi đi học liếm một lần để trong ngày sữa không bị chảy quá nhiều, buổi tối sẽ liếm thêm một lần nữa nên phòng hai người cơ hồ đều là mùi sữa.
“Không sao đâu, bảo bối, sẽ không ai cười em hết.”
“Em biết.” Cậu tựa vào người hắn, bây giờ mà nói ngại nữa thì cũng không được nhưng mà lại không ngờ hắn vì một câu nói của cậu, kiên nhẫn may ít bông thông khí vào áo cậu, ít nhất vẫn có thể ngăn trở một chút làm cậu dở khóc dở cười.
“Vợ, ngực còn khó chịu không?”
“Khó chịu.”
“Vậy chồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-ky-si/2146209/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.