Tiếng sáo nỉ non, ai oán giữa kinh thành in màu máu đỏ. Lá thu bay lất phất hạt mưa sa. Nghiêng mái đầu xanh ôm trọn kiếp con người, trang quân tử đành u sầu nhỏ lệ...
Thay đổi số mệnh?
Có thể tin như thế!
Một lần thôi.
Nhưng...
Mọi thứ qua đi chỉ là ảo vọng...
Những gì người nói khi xưa liệu đúng chăng? Rằng cầm thanh kiếm thì không được phép thất bại?
Bóng tối giăng phủ, chế ngự trái tim. Sao bảo lương tri đánh thức tất cả? Ngay khi tay còn cầm chắc song kiếm nhưng...vẫn trơ mắt nhìn người ra đi...
Tại sao vậy?
Lang lặng lẽ từng bước chân trên nền đất lạnh. Nghe con tim thổn thức hệt mảnh pha lê vỡ nát giữa đêm đông. Người nằm đây mà hồn phách lạc phương nào, để kẻ vô tâm chạnh lòng đau đớn.
Mạnh Hy ôm chặt người trong vòng tay. Khi nước mắt nam nhi không còn rơi nữa, nó cạn khô tựa sa mạc đại ngàn.
Họ khổ đau, bất lực.
Lang biết và anh đứng đó khác chi kẻ dư thừa. Họ vẫn nhìn anh đấy thôi nhưng nó giống sự thương hại hơn.
Đến gần cũng chỉ vừa tầm, vừa đủ. Đủ để nhìn vị sư phụ duy nhất dám nhận mình làm đồ đệ dù biết rõ lai lịch học trò. Ông ấy làm tất cả mọi thứ, hy vọng nhỏ nhoi cốt muốn anh quay lại.
Giờ thì sao?
Anh bình thản nhìn ông chết trước mặt mình. Một cái chết anh hùng lẫm liệt.
Đột nhiên trái tim đau nhói, giật lên từng hồi. Cả cơ thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-khuynh-thanh/994103/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.