Trước mắt tình báo và truy bắt không phải nhiệm vụ của nàng, khi chỉ huy sứ mang theo môn hạ cùng vài vị thiên hộ tới lục bộ dò xét, nàng ở lại canh tòa nha môn to khủng bố này một mình.
Khống Nhung Ti đã thành lập được bảy tám chục năm, căn cơ rất sâu, nếu tính đúng ra trên dưới cả thảy mấy vạn người. Thiên hộ ở đây có hai mươi vị, ngoại trừ mấy người Nam Ngọc Thư thường hết sức trọng dụng, dư lại tám người ngày thường không hay được gọi đến, chỉ trừ khi nào thật sự thiếu nhân lực. Nói cách khác, tám thiên hộ kia chủ yếu chỉ có nhiệm vụ trông coi nha môn, họa hoằn lắm mà cần người để ý dinh thự này hay bên nha ngục cần người để thẩm vấn phạm nhân mới được nhớ đến. Ngày thường nhóm người này đều chỉ như thẻ bài mở đường, hoàn toàn làm đồ trang trí cho nha môn.
Đàn ông đàn ang đỉnh đỉnh anh hùng lại không có đất dụng võ quả là chuyện khó có thể chấp nhận. Tinh Hà ngây người ở Khống Nhung Ti suốt năm năm, cũng hiểu được đôi chút duyên cớ. Một đời vua một đời thần, chưa nói trên triều, ở nha môn nhỏ nhất mà nói cũng là đạo lý khó xoay chuyển. Khống Nhung Ti thường thay chỉ huy sứ, mỗi người đều có tâm phúc riêng. Thêm nữa quan hệ giữa người đương nhiệm và tiền nhiệm vốn rất khó nói, người đương quyền hạn chế không dùng thủ hạ của người tiền nhiệm cũng là chuyện thường tình.
Nàng mặc kì lân phục, tay chắp sau lưng, chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-thuot-tha/2669168/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.