Chương trước
Chương sau
P/s: Sau gần hai tháng ngâm nước, chương mới của Linh cũng đã có thể thấy ánh mặt trời. Có lẽ vẫn còn nhiều thiếu sót, Linh cũng muốn chương truyện của mình không có quá nhiều sạn, nhưng mà nếu ngâm hoài thì cũng vậy, cho nên cứ đăng đại vậy. Hi vọng mọi người đọc truyện vui vẻ. Lần này, Linh cũng đăng bù chung một chương luôn cho mọi người đọc luôn vậy, cái tật lười nó quấy phá ấy, chia lại mất công mọi người phải bấm nút chuyển chương nữa. *Cười*
***
Chỉ chứng xong, Mai Tiểu Bảo vẫn một bộ thần sắc sợ sệt mắt nhìn về phía Ngô Phú nói:
“Số vàng đó là Ngô gia chủ nhờ tiểu nhân làm ít chuyện rồi trả công, chứ nào có phải tiền của phi nghĩa gì như đại nhân nói. Nếu đại nhân không tin có thể hỏi Ngô gia chủ.”
Mai Tiểu Bảo cũng coi như kinh nghiệm giang hồ phong phú, biết ứng đối quan phủ như thế nào là tốt nhất. Cũng rất thông minh, hào phóng thừa nhận đó là do Ngô Phú đưa. Dù sao, lúc này cả hai đều đang đứng chung một chiếc thuyền, nếu chìm thì cả đám cùng chết sao? Thế nên, dù có trăm vàn không muốn nhưng để tránh xuất hiện thêm nhiều bại lộ, Ngô Phú cũng không thể không theo ý tứ của Mai Tiểu Bảo làm chứng.
Có lẽ, lúc này Ngô Phú vô cùng hối hận, lúc đầu vì tránh cho tạo ra nhiều phiền phức không đáng có, đã không đem người ngay lập tức diệt khẩu, sau lại có ý lợi dụng hắn đi làm một số việc không muốn người biết nên tạm thời lưu mạng. Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, thì ngày đó hắn đã một đao tiễn người này xuống hoàng tuyền rồi. Nhưng trên đời này đã không có thuốc hối hận thì làm gì có nếu chứ.
Trần Phong liếc mắt xem thái độ của cả hai. Đầu tiên hạ lệnh cho người dẫn Mai Lưu thị đi thẩm vấn riêng. Sau đó bảo Trần Lễ dẫn Ngô Phú đi lánh mặt, đồng thời điểm huyệt vị phong thính giác của hắn. Dù sao, theo quá trình sát biểu hiện của Ngô Phú bấy lâu nay, Trần Phong cảm giác được võ công hắn cũng không tầm thường, cho nên đề phòng vẫn hơn. Xong đâu đấy mới hừ lạnh trong lòng, trên công đường của bổn phủ lại giở trò gian dối, gan cũng không nhỏ. Không hỏi chết ngươi, bổn phủ không họ Trần! Người nào đó đã quên bản thân vốn dĩ không họ Trần.
Vì thế tiếp theo, Trần Phong đem tất cả các vấn đề liên quan đến số vàng mà Mai Tiểu Bảo nhận được, rất xảo diệu mà hỏi qua một lượt, sau đó trước trước sau sau cùng vấn đề vòng vèo quanh quẩn hỏi lại khiến đầu óc hắn không ngừng hỗn loạn, đợi đến hắn sắp bị vòng hôn mê, lại lật những chỗ cùng câu hỏi lại trả lời khác nhau, trước sau lăn qua lăn lại vận hỏi…
Xem, ngươi lần sau còn dám nói láo!
Không nói Trần Phong lăn lộn Mai Tiểu Bảo thế nào, nhưng những quần chúng vây xem thẩm vấn đã cảm thấy có chút ăn không tiêu, để lại bóng ma không hề nhỏ trong lòng. Thế nên, dân chúng Quốc Oai truyền nhau, không cần biết vì chuyện gì lên công đường nếu gặp quan thẩm án là Trần Phong Trần đại nhân, thì nên thành thật công đạo mọi chuyện, sẽ ít chịu tội hơn. Vì vậy sau này khi thẩm án, mỗi vụ đều giải quyết nhanh đến độ Trần tri phủ cũng không ngờ. Vì thế, lúc sau khi đã rời khỏi Quốc Oai, Trần Phong còn than thở, dân chúng ở đây vẫn rất là thật thà, thành khẩn, dám làm dám chịu, nếu mọi người ai cũng như vậy, quan phủ chẳng phải bớt việc sao!
Dân chúng: “…” Không phải chúng ta thật thà mà là vì ngài quá hung tàn!
Trở lại vấn đề trước mắt, sau khi Trần Phong hỏi xong Mai Tiểu Bảo lại truyền lời dẫn Ngô Phú lên, hắn lại tiếp tục xảo ngữ chất vấn những vấn đề tương tự, dẫn ra bất đồng trong khẩu cung của cả hai. Cuối cùng, hắn lấy lời khai không đồng nhất, bác bỏ lời chứng của Ngô Phú. Đồng thời đưa ra chứng cứ chứng minh mười lượng vàng Mai Tiểu Bảo nhận có liên quan đến vụ án của Mai Tiểu Hà mười năm trước.
“Mai Tiểu Bảo, mười năm trước ngươi đến huyện nha dâng trạng từ cáo Ngô Quý đánh chết chất nữ ngươi là Mai Tiểu Hà. Ngươi còn nhớ những gì ngươi đã viết trong trạng từ chứ?”
Nghe hỏi, Mai Tiểu Bảo trấn định, sau đó lưu loát đọc cáo trạng mà hắn viết hơn mười năm trước, Trần Phong liếc mắt vào tời trạng cáo, rồi đặt xuống án thư, mới nhìn Mai Tiểu Bảo cười cười:
“Trí nhớ tốt thật đấy. Không ngờ lâu như vậy mà ngươi vẫn còn nhớ. Khá khen lắm.”
Mặc dù, Trần Phong cười nói, nhưng không hiểu sao Mai Tiểu Bảo lại cảm thấy bất an trong dạ, hắn cười gượng:
“Đại nhân quá khen.”
Trần Phong gật đầu, như xem không thấy thần sắc của hắn, đợi hắn thả lỏng thần kinh lại bất ngờ hỏi:
“Vậy ngươi giải thích thế nào việc chất nữ ngươi chết thây cốt đều lạnh, xương thịt sắp rã, ngươi mới lên quan cáo trạng?”
Trần Lễ: “…” Công tử, ngài hình dung quá mức khủng bố…
Mai Tiểu Bảo ánh mắt lập loè, ấp úng. Nhưng không chờ hắn trả lời, Trần Phong như lý giải nói:
“Cũng không trách ngươi, thân nhân qua đời, thương buồn, sơ sót là lẽ đương nhiên.”
Mai Tiểu Bảo vội gật đầu nói phải. Tuy nhiên, Trần Phong cũng không để hắn vui mừng quá lâu, đã lẩm bẩm làm như còn nghi ngờ:
“Vậy a, nhưng theo bổn phủ tra được, trong thời gian đó, ngươi ngày ngày lưu luyến sòng bạc không về nhà cơ mà. A… Không lẽ, thân chất nữ chết, ngươi đau buồn nên đánh bạc giải sầu sao?”
Mọi người: “…” Trong gió hỗn độn!
Không đợi mọi người từ hỗn độn phục hồi tinh thần, Trần Phong như thể chỉ là vô tình nhắc quá chuyện này, nói đôi ba câu rồi quên mất, tiếp tục hỏi vấn đề bình thường:
“Mai Tiểu Bảo, ngươi còn nhớ nguyên nhân dẫn đến cái chết của Mai cô nương không?”
Mai Tiểu Bảo giật mình, nhưng rất nhanh đã lưu loát trả lời:
“Bẩm là bị đánh chết ạ.”
Trả lời xong hắn còn trộm quan sát thần sắc Trần Phong, thấy tri phủ hai mày nhíu lại, lòng ổn định. Trần Phong liếc mắt dạo vòng, đưa phản ứng của mọi người thu nạp vào mắt, lại tiếp tục hỏi:
“Vậy ngươi có biết Ngô Quý đã dùng cái gì để đánh chết Mai Tiểu Hà?”
Lúc này Mai Tiểu Bảo trở nên tự tin trả lời ngay:
“Bẩm đại nhân, cái tên sát nhân máu lạnh đó đã dùng một cây gậy gỗ.”
“Chiếu ngươi nói, thì Mai cô nương là bị người dùng gậy gỗ đập vào đầu gây ra viết thương trí mạng dẫn đến tử vong.”
“Dạ đúng vậy, đại nhân.”
Trần Phong hừ lạnh, gọi ngỗ tác được giao việc khám nghiệm hài cốt Mai Tiểu Hà mười năm trước lẫn hiện tại lên làm chứng. Ngỗ tác bẩm báo:
“Bẩm đại nhân! Theo khám nghiệm của tiểu nhân mười năm trước, cả lẫn khám nghiệm hài cốt mấy hôm trước thì Mai cô nương là do trúng độc mà chết, các viết thương trên xương cốt cô ấy rải rác khắp nơi, lại rất khó phân biệt là do trước khi chết hay là sau khi chết mới tạo thành. Tuy nhiên, có một điều có thể khẳng định là trên đầu hộp sọ nạn nhân không có một vết thương nào cả.”
Nói xong, ngỗ tác ngập ngừng nhìn Trần Phong rồi tiếp tục kể:
“Mười năm trước, tiểu nhân tình cờ nghe lén được kế hoạch của bọn họ, chỉ cần kết quả nghiệm thi vừa ra, sẽ ép tiểu nhân sửa lại, sau đó sẽ cho tiểu nhân vĩnh viễn không thể mở miệng, sợ bị diệt khẩu cho nên tiểu nhân đã trước một bước sửa kết quả, lúc giao bản nghiệm thi tiểu nhân đã giao bản giả, còn bản thật vẫn giữ lại cho đến bây giờ. Tiểu nhân thật xin lỗi Mai cô nương, nhưng lúc đó, tiểu nhân thật không còn cách nào khác, cả nhà chỉ dựa vào một mình tiểu nhân, nếu lộ ra tiếng gió, sẽ liên lụy đến họ.”
“Tốt lắm, mặc dù ngươi che dấu sự thật, nhưng sự có nguyên nhân, về tình có thể tha thứ. Nay ngươi đã đưa nó ra làm vật chứng, đáng giá khen ngợi. Người đâu thưởng năm lượng bạc cho hắn.”
“Bẩm đại nhân. Thật ra, thật ra… ngày nọ, tiểu nhân sợ bản nghiệm thi đó bị người bắt gặp nên định đốt đi hủy diệt tất cả dấu vết, không ngờ bị Ngô nhị công tử bắt gặp, cậu ấy nói, tiểu nhân phải giữ lại để sau này còn giải oan cho Mai cô nương, còn nói tiểu nhân đốt đi lẽ nào không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm? Không thẹn với cậu ấy? Không thẹn với tổ tông? Cho nên tiểu nhân thật không đáng được đại nhân khen thưởng. Cho nên, tiểu nhân cảm thấy thẹn, không muốn nhận thưởng…”
Trần Phong thấy ngỗ tác cuối cùng vẫn nói đúng sự thật, hơn nữa vì cảm thấy thẹn mà không chịu nhận thưởng, có thể thấy được bản tính trung thực, có lẽ những năm nay hắn sống cũng không an ổn, lúc nào cũng thấy thẹn với lương tâm. Hắn cũng không trách cứ hành động của ngỗ tác, con người ai mà không ích kỷ đâu, mỉm cười phất tay:
“Bổn phủ từ lúc gọi ngươi đem bản nghiệm thi đó lên công đường làm chứng, thì những chuyện xảy ra quanh nó đều đã biết, cho nên thưởng thì ngươi cứ lấy. Tình huống lúc đó, ngươi ra tiếng chỉ thêm uổng mạng người mà thôi. Cách ngươi làm thật không có gì đáng trách.”
Trần Phong ngừng lại ngẫm nghĩ giây lát rồi nói:
“Thưởng đã xong, vậy đến lúc phạt rồi. Ngươi che giấu sự thật còn ý đồ hủy vật chứng, bổn quan phạt ngươi, từ đây ngươi phải ngày ngày hương khói cho Mai cô nương, không được chậm trễ. Ngươi… đã nghe rõ chưa?” Có lẽ như vậy, ngươi sẽ giảm bớt áy náy rây rức.
Ngỗ tác nghẹn ngào dập đầu:
“Tiểu nhân nghe rõ. Tạ… tạ đại nhân.” Rồi lui xuống.
Quay lại, Mai Tiểu Bảo từ lúc nghe ngỗ tác nói, càng nghe càng kinh hãi, nghi ngờ bất định, liếc mắt nhìn Ngô Phú, sau đó như nghĩ đến chuyện gì sắc mặt trở nên hết sức khó coi… Lẩm bẩm trong họng…
Tới lúc này, Trần Phong lạnh lùng:
“Ngươi lúc nãy nói Ngô Quý Sát nhân máu lạnh? Hừ… Bổn phủ nghĩ bốn từ này nên dùng cho ngươi đi.”
Dù hiện trạng không mấy gì khả quan, nhưng Mai Tiểu Bảo cũng lập tức thu lại thần sắc lo âu, lộ ra vẻ mặt thuần lương:
“Đại nhân, dù tiểu nhân hạ tiện nhưng thật không đảm đương nổi mấy chữ này, ngài cũng không nên vì tiểu nhân thân phận thấp hèn mà có điều thành kiến.”
Thấy Mai Tiểu Bảo đến bây giờ vẫn còn miệng lưỡi điêu ngoa, trong lời nói còn có ý ‘mắng’ công tử nhà mình, Trần Lễ tức giận:
“Không đảm đương nổi?” Sau đó hắn cười quỷ dị hỏi: “Ngươi từng nói, ngươi rất thương yêu chất nữ của mình phải không?”
Mai Tiểu Bảo vội gật đầu. Trần Lễ hừ lạnh:
“Nếu vậy thì ngươi nói cho ta biết mộ phần chất nữ của ngươi hiện đang ở đâu?”
Trần Lễ ngừng giây lát thấy đối phương hai mắt lập lòe, miệng trương trương mấp máy ấp úng lại nói không ra lời, liền mắng:
“Thế nào? Không nói được à? Thương? Vậy mà cháu mình chôn cất chỗ nào cũng không biết? Cách thương của ngươi thật đáng ngưỡng mộ đó. Nói ngươi máu lạnh là đã nâng đỡ cho ngươi, loại người như ngươi phải nói là súc sinh cũng không bằng đâu.”
Trần Phong thấy thuộc hạ của mình càng mắng càng hăng, không khỏi cảm thấy đau đầu. Cũng không trách Trần Lễ tức giận không kiềm chế được. Trong quá trình tra lại vụ án cũng việc làm của Mai Tiểu Bảo, không riêng gì Trần Lễ mà hầu như tất cả nhưng ai biết chuyện đều cảm thấy tức giận. Hận không thể đem Mai Tiểu Bảo ra lóc xương xẻo thịt, sau đó băm nhuyễn đem cho chó ăn, thế cho nên khi thấy Trần Lễ mắng người, dù có chút vượt rào nhưng người biết sự thật, ai cũng thấy hết sức hả giận.
Trần Phong đưa tay che miệng, liều mạng ho khan: “Khụ… khụ…”
Đang mắng hăng say Trần Lễ không thấy công tử nhà mình đang ra hiệu. Tiếp tục sự nghiệp, lôi hết những từ có thể mắng đều đem ra dùng hết, một lát sau hắn cảm thấy ngôn ngữ mình có chút nghèo, không tìm ra được từ ngữ để chửi nữa nên hết sức ảo não.
Cuối cùng chỉ có thể khô cần mà lập lại: “Đúng là… đúng là…” Mấy lần cũng không tìm được từ hình dung.
Bỗng đâu một tiếng lẩm bẩm nhỏ vang lên: “Không bằng súc sinh”. Hai mắt Trần Lễ lập tức sáng lên:
“Đúng vậy. Không bằng súc sinh.” Nói xong hắn mới sửng sốt, giống như câu này hắn đã mắng rồi. Kệ, mở đầu bằng súc sinh, kết thúc cũng súc sinh, hợp với tên cầm thú này lắm.
Mọi người: “…”
Thấy thuộc hạ mình mắng xong câu cuối cùng đã bình tĩnh trở lại, Trần Phong mới từ tốn nói:
“Bổn phủ nghĩ ngươi nên khai thật mọi chuyện là vừa, không lẽ ngươi nghĩ rằng, chỉ bằng vào việc ngươi đọc lưu loát trạng từ ta sẽ tin tưởng ngươi là vô tội sao? Lúc nãy bổn phủ khen ngươi trí nhớ tốt là vì bản thân ngươi không biết chữ, nhưng trong vòng mấy ngày lại có thể thuộc vanh vách không sót chữ nào. Không phải thật đáng giá khen ngợi sao? Quên nhắc ngươi, thật ra thời gian lâu như vậy không nhớ là chuyện bình thường, ngươi không cần phải phí công, phí sức như vậy.”
Mai Tiểu Bảo: “…” Hắn như bị sét đánh, đơ người,… Nhớ lại mấy ngày trước, hắn tình cờ nghe được hai người trò chuyện, họ nói lần trước một trong số họ lên công đường, đại nhân xử án cũng bắt họ đọc lại trạng từ, nếu đọc không chính xác chính là phạm tội bất kính. Lẽ nào… Mai Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn Trần Phong, mắt nghi ngờ. Trần Phong cười:
“Đã nghĩ đến rồi sao? Cũng không tệ! Nếu không bổn quan sẽ phải hoài nghi, ngươi lăn lộn giang hồ như thế nào cho tới ngày hôm nay, với cái bộ não không phát triển đó.”
Nói xong, cầm kinh mộc gõ xuống án thư, trở mặt còn nhanh hơn cả sấm sét, nghiêm giọng quát khẽ:
“Còn không mau nói thật!”
Mai Tiểu Bảo suy sụp ngồi bệt xuống, lát sau mới ngẩng đầu đáp:
“Bẩm đại nhân, chuyện bắt đầu từ hôm tiểu nhân được tin chất nữ bị nhị công tử đánh chết. Sau đó một thời gian, có người đã hẹn tiểu nhân đến Thanh Nguyệt lâu, người đó nói, muốn tiểu nhân lập trạng từ, trạng cáo công tử Ngô Quý, trong lúc đó tiểu nhân sẽ nhận trước năm lượng vàng, sau khi mọi sự thành công lại nhận năm lượng còn lại. Ban đầu tiểu nhân cũng không biết người đó chính là Ngô gia chủ, nhưng ở lần đưa số vàng còn lại, tiểu nhân sơ ý làm đổ rượu lên quần áo người đó, trong lúc hắn xoay người cúi đầu, tiểu nhân vô tình nhìn thấy một vết bớt màu đen bằng ngón tay cái ở trên cổ.”
“Tại sao ngươi lại có thể từ vết bớt trên cổ đối phương mà khẳng định rằng đó chính là Ngô Phú.”
Mai Tiểu Bảo ngập ngừng:
“Bẩm, là do… trước đó, tiểu nhân có đến Ngô phủ mượn chất nữ một ít tiền để trả nợ đánh bạc… Lần đó, tiểu nhân đã tình cờ nhìn thấy vết bớt như vậy trên cổ của Ngô gia chủ.”
Trần Phong gật đầu, liếc mắt nhìn Trần Lễ ra hiệu, Trần Lễ lập tức hiểu ý đi đến bên Ngô Phú, bước ra sau lưng, không để ý sự kháng cự của đối phương, vén tóc xem xét. Xong đâu đấy hắn mới nhìn Trần Phong:
“Đại nhân, quả thật trên cổ có một vết bớt màu đen kích cỡ như Mai Tiểu Bảo nói.”
Trần Phong phất tay ý bảo Trần Lễ có thể đi về chỗ cũ. Sau đó, mới quay qua Trần Dung:
“Ngô phu nhân. Ngươi có biết trên cổ phụ quân ngươi có vết bớt như vậy không?”
“Bẩm đại nhân, có.”
Không đợi Trần Phong hỏi, Trần Dung đã nói tiếp:
“Tuy nhiên, dân phụ còn có một nhân chứng khác có thể chứng minh hắn không phải là tướng công của dân phụ.”
“Người đó là ai?”
“Bẩm, chính là Lý đại phu. Hơn hai mươi năm trước, sau khi dân phụ hạ sinh thứ tử thì tướng công lâm trọng bệnh chính Lý đại phu chữa trị, ông cũng cho biết tướng công của dân phụ đã không còn khả năng sinh dục. Trong khi đó, tám năm trước ‘vị tướng công’ này lại lén nạp ngoại thất còn có cả nhi tử.” Trần Dung không nói hết nhưng ý tứ mọi người đều hiểu được.
Theo lời Trần Dung nói, Trần Phong liền cho người đi mời Lý đại phu, người đã chữa bệnh cho Ngô Phú năm xưa lên công đường làm chứng. Đồng thời cũng cho người đi đến căn nhà mà Trần Dung chỉ dẫn đưa hai mẫu tử là ngoại thất của Ngô Phú cùng đến.
Lúc này thì một nha dịch hai tay ôm một hộp gỗ chạy vào, quỳ xuống bái kiến rồi nói lớn:
“Đại nhân, thuộc hạ đã tìm được đồ vật này trong phòng ngủ của Ngô Phú.”
Trần Lễ liền đi đến bên cạnh đưa tay cầm lấy hộp đồ vật, phất tay vẫy lui nha dịch sau đó mới mở hộp ra kiểm tra, xong xuôi lại đem đặt lên án trình Trần Phong xem xét.
Ngô Phú từ lúc nha dịch cầm chiếc hộp chạy vào mặt hắn cũng có chút biến sắc nhưng lại bị hắn nhanh chống che giấu qua đi. Nếu không phải Trần Phong lúc nào cũng để tâm lưu ý đến thì cũng đã bị hắn qua mặt. Dù trong đầu ngàn vạn ý nghĩ, Trần Phong lại bất động thanh sắc thu hồi, sau đó thản nhiên lấy từ hộp ra một số đồ vật, lật xem sơ lượt tất cả mới tâm bình khí hòa nói:
“Ngô Phú ngươi nói ngươi không hề biết gì đến chuyện Âu Dương Tố hại chết trưởng tử Nguyễn gia, cũng không hề lấy chuyện này uy hiếp bà ta. Vậy sao trong chiếc hộp này lại có đầy đủ chi tiết về tội ác mà Âu Dương Tố gây ra? Nếu không phải ngươi thu thập chúng để uy hiếp Âu Dương Tố vậy thì tại sao ngươi không giao nộp nó cho quan phủ, mà giữ nó hơn tám năm?”
Sau đó, dù Ngô Phú luôn luôn giảo biện, Trần Phong cũng theo lý mà xử, vật chứng cứ dồn dập đưa đến, lúc sau Lý đại phu mà Trần Dung nhắc đến cùng vị ngoại thất và nhi tử mà hắn ngầm dưỡng bên ngoài cũng được mời lên công đường làm chứng. Cuối cùng, hắn không thể không thừa nhận bản thân chính là Ngô Tự, đại ca song sinh của Ngô Phú, mục đích trở về là để trả mối hận hai mươi lăm năm trước, Ngô Phú vì lợi ích cá nhân không màng máu mủ hãm hại huynh đệ. Mặc dù, theo luật trừ việc cáo mưu phản thì Ngô Tự không có quyền lấy bất kỳ lý do nào để cáo trạng lại nguyên cáo, nhưng những gì hắn nói làm cho tất cả mọi người tâm sinh mơ màng. Thêm nữa, hai mươi lăm năm trước mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, chân tướng lại không được công bố rõ, mọi sự đều mịt mờ càng khiến nhiều người liên tưởng.
Cuối cùng, Trần Phong khôi phục lại thân phận cho Ngô Phú, riêng Ngô Tự vì còn nhiều tình tiết chưa rõ nên giam vào đại lao chờ tái thẩm, Âu Dương Tố phạm tội thất xuất, độc chết trưởng tử của chồng, phán thu sau vấn trảm. Mai Tiểu Bảo can tội vu cáo, cộng thêm các tội khác dù chết mười lần cũng không đủ đền tội, đồng dạng thu sau vấn trảm bêu đầu thị chúng, Mai Lưu thị can tội tiếp tay thủ ác tuy nhiên tội không đáng chết, đánh năm mươi roi, lưu đày vĩnh viễn ở châu Bố Chính. Hạ cáo thị ngợi khen những người có công và xuất của kho ban thưởng. Đồng thời hạ bố cáo, niêm phong phủ đệ mà Ngô Tự đã cướp đoạt của hơn mười hộ dân.
***
Ngô Quý thấy mọi chuyện được giải quyết êm xuôi mà cảm xúc phức tạp đan xen. Mười năm nhẫn nhịn, mười năm chuẩn bị, mười năm chờ đợi. Chờ đến mọi kiên nhẫn của hắn đều sắp hao hết không còn, thì không lâu trước đây hắn được báo cho biết là cơ hội đã tới. Mặc dù, hắn có chút không biết tại sao tân tri phủ đến thì cơ hội lại đến.
Sau đó, lợi dụng việc ngũ đại gia tộc mở tiệc chiêu đãi tân tri phủ, hắn tìm cách tiếp cận rồi thừa cơ xin giúp đỡ. Tuy nhiên, có lẽ thời gian ngắn ngủi hoặc là không tin lời hắn nói, tri phủ đại nhân lúc đó cũng không có minh xác trả lời. Gần nữa tháng qua đi, Ngô Quý không khỏi có chút thất vọng, rồi lại cảm thấy đương nhiên.
Khi hắn những tưởng mọi sự đã đi vào ngõ cụt, không còn chút hy vọng thì mấy ngày sau, lúc hắn đang đi trên đường thì bỗng từ đâu một tên ăn mày chạy đến đâm trúng hắn. Tên ăn mày sốt ruột dập đầu xin lỗi, bình thường hắn đã tạo hình cho mình thành một bộ dáng táo bạo, cho nên hắn vô cùng không kiên nhẫn mà đá tên không có mắt đã đụng trúng hắn, rồi bảo cút. Tên ăn mày mặt sợ hãi cuối đầu cám ơn rối rít, trước khi đứng dậy đã chạy nhanh nói một câu: “Hai ngày sau, chợ phía Tây”. Hắn còn đang sửng sốt, thì tên ăn mày đã chạy mất, không cho hắn cơ hội hỏi lại. Hắn quay mắt nhìn mọi người xung quanh rồi mắng vài tiếng cũng chạy nhanh rời khỏi.
Hắn vừa đi vừa suy nghĩ, chợt hai mắt sáng lên. Hắn đã hiểu ẩn ý câu nói đó. Tuy nhiên, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn chưa nghĩ ra được cách nào để có thể quang minh chính đại gặp mặt tri phủ, mà không để bất kỳ kẻ nào hoài nghi. Cuối cùng, hắn vỗ đầu, chửi thầm bản thân, đơn giản như vậy mà cũng không nghĩ ra. Muốn gặp tri phủ một cách quang minh chính đại không khiến ai hoài nghi thì chỉ việc đi gây chuyện là được. Thế nên mới có một màn ‘ác bá ỷ thế hiếp người’ hơn hai tháng trước.
Dù sao những năm nay, thanh danh của hắn cũng đã đủ quét rác, mọi người đã thói quen hắn gây họa. Ai bảo vị “giả phụ thân” kia một mực biểu hiện vô cùng yêu thương sủng ái hắn làm chi. Hắn có chọc thủng trời cao cũng có thể giơ tay bãi bình. Làm hắn càng ngày càng nghiện ra ngoài chọc họa.
Dù vậy, lúc bị bắt vào đại lao, Ngô Quý không khỏi có chút may mắn là tri phủ đại nhân mới nhậm chức ngày thứ ba, đã hạ lệnh không được dùng tư hình đối với phạm nhân.
Thật ra, trước khi tân tri phủ hạ lệnh, thì quy định này đã tồn tại, nhưng thường thì trên có chính sách, dưới có đối sách. Đối với kẻ trong nghề như các nha dịch mà nói thì có đủ thiên hình vạn trạng cách để âm phụng dương suy, hành hạ tra tấn khiến người đau đến chết đi sống lại mà mặt ngoài lại không có chút vết thương. Cũng như diêm vương dễ đối phó, tiểu quỷ khó chơi vậy.
Đó là cách mà bọn nha dịch vẫn hay dùng để đòn hiểm những phạm nhân trong ngục, dù mọi người vẫn biết nó tồn tại lại không có cách nào, dần trở thành một quy tắt bất thành văn, muốn không bị đánh chỉ cần đem tiền hoặc ngân lượng đưa vào, đảm bảo sẽ được hầu hạ chu đáo như khách điếm.
Không ngờ tân quan tiền nhiệm chưa được mấy ngày đã trực tiếp hạ lệnh cấm, nhưng chuyện đã thành lệ thường đâu phải muốn cấm là được, đám nha dịch đối với lệnh cấm không chút để ý và càng thêm không kiên nể khiêu khích quyền uy tri phủ. Bởi họ chắc chắn chỉ cần cắn chết không thừa nhận, thì không ai có thể tìm ra chứng cứ chứng minh là họ làm.
Tuy nhiên, không biết tân tri phủ dùng cách gì lại đều có thể phát hiện ra những vết thương ngầm, sau đó còn tìm đúng thủ phạm, mỗi lần đều bắt trúng người sau đó như cũ hình trượng tám mươi, bắt bồi thường cho người bị đánh, xong rồi đuổi khỏi phủ nha, vĩnh viễn không mướn người.
Nếu không với mức độ phạm vào nhiều người tức giận như hắn có lẽ sẽ chịu không ít quy tắt ngầm ở đây. Mà mọi người có lẽ không những không đồng tình mà còn khen đánh hay nữa. Nghĩ vậy, hắn không khỏi cảm thấy có chút ủy khuất.
Ngô Phú đang nghĩ vẩn vơ thì tiếng xích khóa mở cửa vang lên, hắn quay qua thì thấy tri phủ đại nhân đang đứng trước cửa lao cùng với lao đầu. Trần Phong phất tay vẫy lui ngục tốt, đồng thời lệnh cho Lam Ảnh ra ngoài canh phòng, lúc này mới quay qua xem Ngô Quý.
Hai người, một trong một ngoài nhìn giây lát, lẫn nhau quan sát đối phương. Trần Phong lúc này xem kỹ người này, đã không còn bộ dáng ăn chơi trát táng, hách dịch ban sáng. Gỡ xuống ngụy trang, hai mắt trở nên thanh triệt trong suốt không chút vẩn đục. Người có được ánh mắt này, thì dù không trở thành một người hữu dụng, thì cũng không đến mức tai họa một phương bá tánh.
Trong lúc Trần Phong đánh giá, thì đồng thời Ngô Quý cũng quan sát ngược lại. Có thể nói, ban đầu quyết định có chút ý tứ lấy ngựa chết trở thành ngựa sống mà cố gắng. Nhưng lúc này, Ngô Quý đột nhiên có chút lòng tin, người trước mắt sẽ giúp được hắn.
Trần Phong thấy đối phương đánh giá không sai biệt lắm mới cười hỏi:
“Ngô nhị công tử, ở trong đây thoải mái chứ?”
Ở đại lao mà hỏi thoải mái không? Đại nhân, ngài không có ý định châm chọc chứ?
Ngô Quý đương nhiên biết Trần Phong là hỏi thật lòng. Bởi vì câu này có ý tứ là có ngục tốt nào âm phụng dương suy, không tuân lệnh dám sử dụng tư hình ở đây không. Cho nên hắn cũng nghiêm túc, lòng mang cảm kích, lại vẫn ngồi tại chỗ mở miệng âm dương quái khí:
“Đa tạ đại nhân quan tâm, thảo dân cảm thấy còn khá tốt.” Không có người dùng tư hình.
Trần Phong gật đầu, sau đó lại nhăn mày:
“Nhưng bổn phủ lại cảm thấy không được tốt cho lắm, vừa nãy Ngô gia chủ đến gặp bổn phủ, uy hiếp thả người. Ngô nhị công tử chắc cũng biết, bổn phủ vừa đến đây nhậm chức, liền có người gây chuyện, ngươi nói bổn phủ có thoải mái không?”
Ngươi đó, bổn phủ vừa đến tại nhậm, ngươi liền có phiền toái cho ta. Phụ thân ngươi còn chạy đến phủ nha uy hiếp, ngươi muốn ta giúp chuyện gì thì nhanh chóng nói rõ, giải quyết cái phiền toái khiến bổn phủ không thoải mái này.
Nghe ra ý tứ khác trong lời nói, Ngô Quý dằn sự mừng rỡ, nhấp miệng:
“Đại nhân đã quá lời, phụ thân lo lắng cho thảo dân là chuyện bình thường. Dù sao thảo dân hiện tại chính là người thừa tự ‘duy nhất’…” Ngô Quý cắn trọng chữ ‘duy nhất’ sau đó mới hạ giọng nói tiếp:
“Thảo dân có bề gì không lẽ phụ thân trơ mắt nhìn Ngô gia tuyệt tử tuyệt tôn sao. Đại nhân…”
Ngô Quý đang nói hăng say thì thấy Trần Phong gật đầu, liền ngừng lại. Lúc này Trần Phong mới nghiêm túc:
“Bây giờ ngươi nhanh chóng đem sự tình tinh giản nói ra, thời gian không nhiều lắm, cho nên ngươi tranh thủ.”
Ngô Quý định đứng dậy hành lễ, thì Trần Phong đã phất tay, ý bảo không cần. Sau đó hắn nhanh chóng nói ra những chuyện mà hắn điều tra, biết được, cũng như các chứng đã được thu thập và nơi cất giấu chúng. Trần Phong nhanh chóng lấy đi thứ cần thiết rồi rời khỏi đại lao. Thời gian cho hắn cũng không nhiều.
Gần nữa tháng nay, từ lúc dự tiệc về, hắn lấy danh nghĩa kiểm tra sổ sách, văn thư trong vòng năm năm trở lại nhưng thật ra để che lấp chuyện hắn đang tìm lại hồ sơ các vụ án liên quan đến Ngô Quý gần mười năm trước, xem xét có nên tin những lời mà Ngô Quý nói hay không. Thời gian có chút xa, cũng không phải chuyện dễ. Sau hắn cũng cho Lý Duy giúp đỡ thu thập thêm các chứng cứ khác cũng như những thông tin ngoài luồng, kết quả cũng không tệ. Thế nên, hai ngày trước hắn mới cho người giả dạng ăn mày tiếp cận Ngô Quý, may mà tên này không quá ngu ngốc, nếu không hắn lại phải tốn công tìm cách khác nữa.
Rời khỏi đại lao, Trần Phong lập tức phân phó Lam Ảnh dẫn theo nha dịch giúp Trần Lễ truy lùng, lục soát toàn thành bắt thích khách ban sáng. Ngầm lại là lợi dụng việc này tiếp xúc với Ngô phu nhân báo cho bà ấy biết, để phối hợp hành động. Đồng thời cũng lấy cớ này hợp pháp điều tra các hoạt động bất hợp pháp đang diễn ra ở đây. Sau đó nên bắt thì bắt, nên niêm phong thì niêm phong, nên xét nhà thì xét nhà, nên bỏ tù thì bỏ tù. Cho nên nói, khoảng thời gian này, phủ Quốc Oai có thể nói là náo nhiệt phi phàm, nhưng đối với một số người thì lại khóc không ra nước mắt. Ra giang hồ hỗn thì sớm muộn gì cũng trả lại, người may mắn thì được ăn cơm triều đình cấp, kẻ may hơn thì sớm xuống địa phủ uống trà trò chuyện với diêm vương gia.
Trần Phong cũng lợi dụng trận nước đục hỗn loạn này, bắt tay điều tra khảo chứng chứng cứ Ngô Quý giao cũng như thu thập thêm các nhân chứng, vật chứng mới. Có thể nói là một mũi tên bắn trúng mấy con chim nhạn.
Tuy là một số vật chứng đã có sẵn chỉ cần đi chứng minh lại. Nhưng thời gian lâu cũng gây nhiều trở ngại nên kéo dài hơn hai tháng mới có thể thu xếp tất cả, bắt đầu đột kích cứu người. Vì vậy mới có màn xét xử hôm nay, Trần Phong phụ trách cầm chân kẻ giả mạo Ngô Phú, đề phòng hắn chó cùng rứt giậu, tạo cơ hội cho Trần Dung cứu người. Nói đến kỹ thuật giấu người của người này, có thể nói không phải cao minh gì, nhưng nó lại dùng rất tốt, bởi Ngô phủ là điểm mù của mẹ con Trần Dung, thế nên gần mười năm tìm kiếm cả hai đều không ngờ rằng người muốn tìm lại ở gần như vậy.
***
Thư phòng phủ nha. Trần Phong ngồi sau án thư, Trần Lễ đứng một bên thật sâu trầm tư, lát sau, nghĩ mãi vẫn không ra, hắn đành phải không tình nguyện mà hỏi:
“Công tử, sao người lại chắc chắn rằng hắn sẽ tự thân đến hội kiến Mai Tiểu Bảo?” Không cần nói ra, chắc mọi người cũng biết hắn là chỉ ai rồi…
Trần Phong thản nhiên:
“Dựa vào tính cách suy đoán. Với tính cách cẩn mật đó, hắn thà tự thân làm tất cả cũng không muốn người khác nhúng tay, sau khi xong diệt khẩu cũng dễ dàng, có gì đáng tin cậy hơn người chết và bản thân chứ. Có lẽ họ Mai đó số chưa tận, nếu không cũng không sống đến ngày hôm nay.”
Trần Phong vừa dứt lời thì ngoài cửa Lam Anh ảnh vừa bí mật đón Ngô Phú trở lại. Nói bí mật là vì trên công đường, Trần Phong không có giữ lại Ngô Phú mà để hắn trở về nhà, sau đó lệnh Lam Ảnh đi theo, lén mời người quay lại, cho nên trong mắt mọi người Ngô gia chủ sau khi thoát nạn, đã bình an về nhà sum họp với vợ con, lại không ngờ người hiện tại đã ở phủ nha. Trần Lễ nghe tiếng Lam Ảnh vội ra mở cửa, đưa người vào xong, hắn liền cùng Lam Ảnh lui ra ngoài canh gác.
Trần Phong nhìn Ngô Phú, lúc này đã được tắm rửa sạch sẽ. Mặc dù thân hình gầy gò, nhưng không như lúc trên công đường quá mức quỷ khiếp thần kinh. Không chờ đối phương hành lễ, hắn đã đưa tay ý bảo ngồi xuống rồi nói chuyện. Ngô Phú ngồi xuống chiếc ghế đặt sẵn, lát sau hắn mới ngập ngừng nói:
“Đại nhân, hắn không phải là đại ca của thảo dân.”
Trần Phong sắc mặt bình tĩnh, gợn sóng bất kinh hỏi:
“Sao ngươi lại khẳng định chắc chắn hắn không phải Ngô Tự?”
Ngô Phú trầm mặc giây lát rồi giải thích:
“Đại nhân, thảo dân cùng với đại ca vốn là song sinh tử, có cảm ứng lẫn nhau, cho nên thảo dân có thể cảm nhận được, người mạo danh thảo dân không phải là đại ca.”
Trần Phong không chút giật mình hỏi:
“Ngươi nhận ra hắn từ lúc nào?”
“Bẩm, sau khi thảo dân bị hắn bắt một thời gian.”
Trần Phong bình tĩnh nhìn Ngô Phú, nhìn đến Ngô Phú có chút bất an, mới thản nhiên khẳng định:
“Ngươi nói dối!”
Lần này, đến lượt Ngô Phú giật mình, nhưng hắn nhanh chóng che giấu, mặt kinh ngạc:
“Đại nhân? Thảo dân nói dối chuyện gì?”
Trần Phong hai mắt sáng quắt nhìn Ngô Phú rồi chậm rãi nói:
“Ngươi nói dối lý do mà ngươi nhận ra hắn không phải là Ngô Tự và nói sai thời gian ngươi nhận ra hắn là giả mạo.”
Tiếp tục khẳng định:
“Ngươi không phải sau khi bị bắt mới nhận ra mà là từ lúc bắt đầu ngươi đã biết hắn không phải.”
Ngô Phú hạ mí mắt che giấu cảm xúc, trầm tĩnh phản bác:
“Thảo dân nói dối chuyện này thì được ích lợi gì chứ?”
Trần Phong gật đầu:
“Không sai ngươi không được ích lợi gì. Vậy thì ngươi nói tại sao ngươi không vạch trần hắn ngay trên công đường, mà trầm mặc thừa nhận hắn là Ngô Tự, ngươi cũng nên biết mặc dù những lời hắn nói không thể gây bất lợi trực tiếp cho ngươi, nhưng sẽ làm mọi người nhịn không được nghi ngờ chuyện hai mươi lăm năm trước, ngươi sát huynh đoạt gia sản, mọi người sẽ xì xầm bàn tán, ngươi cả đời cũng không rửa sạch được.”
Sau đó Trần Phong vẻ mặt tò mò:
“Bổn phủ thật muốn biết, rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến ngươi không màn tất cả như vậy?”
Trần Phong nhíu mày:
“Ngươi che dấu sự thật… Là để bảo vệ cho ai? Ngô Tự sao?”
Thử đặt giả thuyết… Ngô Tự thật đang làm chuyện gì đó bí mật không thể lộ thân phận. Thì việc xuất hiện một Ngô Tự ở đây không thể nghĩ ngờ sẽ càng bảo đảm hơn cho hắn trong việc bảo mật. Hơn nữa với thân phận của Ngô Phú… thì chuyện này rất có khả năng là…
Trần Phong không đợi đối phương hồi phục, đã bất ngờ hỏi như khẳng định:
“Nhân lệnh là do ngươi giữ đi.”
Hết chương 29.
Mời các bạn đón xem tiếp chương 30.
Thủy Ngọc Linh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.