P/s: Sau gần hai tháng ngâm nước, chương mới của Linh cũng đã có thể thấy ánh mặt trời. Có lẽ vẫn còn nhiều thiếu sót, Linh cũng muốn chương truyện của mình không có quá nhiều sạn, nhưng mà nếu ngâm hoài thì cũng vậy, cho nên cứ đăng đại vậy. Hi vọng mọi người đọc truyện vui vẻ. Lần này, Linh cũng đăng bù chung một chương luôn cho mọi người đọc luôn vậy, cái tật lười nó quấy phá ấy, chia lại mất công mọi người phải bấm nút chuyển chương nữa. *Cười*
***
Chỉ chứng xong, Mai Tiểu Bảo vẫn một bộ thần sắc sợ sệt mắt nhìn về phía Ngô Phú nói:
“Số vàng đó là Ngô gia chủ nhờ tiểu nhân làm ít chuyện rồi trả công, chứ nào có phải tiền của phi nghĩa gì như đại nhân nói. Nếu đại nhân không tin có thể hỏi Ngô gia chủ.”
Mai Tiểu Bảo cũng coi như kinh nghiệm giang hồ phong phú, biết ứng đối quan phủ như thế nào là tốt nhất. Cũng rất thông minh, hào phóng thừa nhận đó là do Ngô Phú đưa. Dù sao, lúc này cả hai đều đang đứng chung một chiếc thuyền, nếu chìm thì cả đám cùng chết sao? Thế nên, dù có trăm vàn không muốn nhưng để tránh xuất hiện thêm nhiều bại lộ, Ngô Phú cũng không thể không theo ý tứ của Mai Tiểu Bảo làm chứng.
Có lẽ, lúc này Ngô Phú vô cùng hối hận, lúc đầu vì tránh cho tạo ra nhiều phiền phức không đáng có, đã không đem người ngay lập tức diệt khẩu, sau lại có ý lợi dụng hắn đi làm một số việc không muốn người biết nên tạm thời lưu mạng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-thinh-the/739238/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.