Trở lại bảy ngày trước, Lê Hạo nhận được tin Bí doanh xảy ra chuyện nên đã sai Lê Nhất về xử lý, còn bản thân thì tiếp tục hành trình. Lúc đầu Lê Nhất sống chết cũng không chịu đi. Lê Hạo cũng thật bất đắc dĩ, cuối cùng không còn cách nào khác:
“Được rồi! Ngươi trở lại xử lý việc ta đến khách đếm ở lộ thành Thuận Hóa chờ khi nào ngươi đến chúng ta đi tiếp, đây là cách duy nhất, không bàn nữa.” Thấy chủ tử thái độ cường ngành không cho thương lượng, Lê Nhất buộc phải lên ngựa giục gió buông cương chạy về xử lý, với hy vọng nhanh chóng trở lại bên cạnh bảo vệ chủ tử. Nếu Lê Nhất hắn biết trước, lần này hắn rời đi làm chủ tử suýt chút nữa mất mạng, thì dù chủ tử nói cái gì hắn cũng nhất định không nghe. Nhưng mà đời… thì làm gì có nếu…
Sau khi Lê Nhất đi rồi Lê Hạo mới theo đường thẳng tiến thấy sắc trời đã ngã mà đường thì còn xa, vì muốn nhanh tới nơi nên hắn đã chọn đường tắt để đi. Nào ngờ lúc ngồi nghỉ mệt Lê Hạo mãi lo nghĩ không để ý phía sau nên bất cẩn không đề phòng đã bị rắn độc cắn trúng tay hắn nhanh chóng trở tay định lấy kiếm chém rắn nào ngờ vừa đưa tay lại không có hắn mới nhớ thanh kiếm đã giao cho Lê Nhất lấy trở lại làm tin. Đó là một thanh kiếm rất bình thường chỉ có một chỗ không bình thường là trên chuôi kiếm khắc chìm tên hắn, chỉ cần mang kiếm này thì có quyền thay thế hắn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-thinh-the/739218/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.