Sáng sớm hôm sau, Trần Phong thông qua mật thất đi đến một phủ đệ khá rộng lớn bên cạnh khách đếm rồi từ cửa sau phủ đệ mà ra ngoài. Phủ đệ này trước đây là nơi ở của một gia đình giàu có, sau vì gia đạo sa sút bán lại nhà để về quê sinh sống, Trần Phong thấy nơi này phong thủy cũng khá tốt nên cho người mua lại.
Ra ngoại thành. Hướng quan đạo thẳng tiến. Đi được một lúc Trần Phong bỗng cảm giác như có người đang đi theo sau mình. Nhưng lúc quay đầu thì… lại không thấy ai. Không lẽ là ta cảm giác sai sao? Cùng lúc đó cách đấy không xa hai bóng người lúc ẩn lúc hiện một người mặc thanh y một mặc lam y. Người mặc thanh y nói với người mặc lam y:
“Lam Ảnh, đệ nói xem. Rõ ràng chủ tử không có chút võ công tại sao cảm giác lại mạnh như vậy?”
“Ừm… Đúng là kỳ lạ. Nhưng hiện tại… đệ cảm thấy chuyện quan trọng nhất của chúng ta hiện nay là… phải cẩn thận hơn chút nữa… Nếu không để chủ tử phát hiện được… Đệ nghĩ… chúng ta… chắc chắn sẽ cực thảm.” Lam Ảnh vừa ngó nghiêng xung quanh vừa trả lời.
Phía trước Trần Phong đi được một lúc thì dừng lại, ngó xung quanh rồi ngồi xuống gốc cây ven đường. Sau đó mở miệng nói bâng quơ:
“Phải chi có một con gà nướng Đông Kinh nhỉ?”
Cách đó không xa trong một gốc khuất. Thanh Ảnh mắt nhìn về phía trước trong khi miệng thì bảo:
“Lam Ảnh, đệ trở lại thành mua gà đi!” Lỡ như bị phát hiện, may ra được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-thinh-the/739215/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.