Trần Phong trở lại khách điếm chưa bước vào thì đã trở chân bước ra. Trần Nghĩa ngạc nhiên:
“Công tử? Người lại tính đi đâu? Còn Hàn đâu sao không thấy?”
“Ta trở lại đón hắn đây.”
“Công tử, người lại bỏ cậu ta lại một mình. Người cảm thấy cách này hiệu quả sao?”
Trần Phong thở dài:
“Giờ cũng không có cách gì, đành phải thử thời vận vậy. Ta hy vọng một ngày nếu không có ta thì đệ ấy… vẫn có thể tìm được đường trở về. Nhưng xem ra nếu như hắn không thể trở lại bình thường chắc sẽ thành hòn vọng chủ mất thôi.”
Trần Phong khẽ thở dài:
“Trần Nghĩa chưa có tin tức gì về Mặc thần y sao?”
“Thưa chưa ạ. A… đúng rồi. Công tử! Có người đến báo tin ngài đỗ đầu kỳ thi này, nhưng ngài không có ở đây nên thuộc hạ định ra ngoài tìm ngài về.”
“Đỗ rồi sao?”
Trần Phong trầm ngâm ngẩng mặt nhìn trời. Giờ khắc này không hiểu sao Trần Phong lại không hề cảm thấy vui vẻ. Lòng cứ dạ cứ nao nao, bất an.
Phụ thân, mẫu thân! Người ở trên trời có linh thiên hãy phù hộ cho hài nhi. Tiếp thêm cho con đủ sức mạnh và dũng khí tiến lên con đường phía trước.
“Đệ lấy một trăm văn tiền thưởng cho họ đi.”
“Dạ công tử.”
Trần Nghĩa đi vào lát sau cầm một trăm văn đi ra, đứa cho người báo tin:
“Đa tạ vị huynh đệ này đã đến báo tin. Chút quà mọn, xin nhận cho!”
“Cám ơn công tử. Cám ơn Hội nguyên lão gia. Tiểu nhân xin cáo lui.”
Đợi người báo tin đi khỏi. Trần Phong mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-thinh-the/739213/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.