Mỗi hộ binh hải quan tổng thự thủ bên ngoài đều trợn trừng hai mắt, nhất là đầu lĩnh Tống Nhâm. Triển Lộ Chiêu nhận ra hắn, biết gã trâu điên Sơn Đông này có thể coi là con chó dữ Bạch Tuyết Lam nuôi dưỡng, nói không chừng trong chuyện mình trúng đạn cũng có bàn tay đen của hắn góp phần, dù sao cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.
Bởi vậy, thấy Tống Nhâm tức giận mà trợn trừng hai mắt, Triển Lộ Chiêu càng thầm cười lạnh.
Nghe bên trong mời vào, hắn phẩy phẩy tay áo, ngẩng đầu lên, dẫn thầy thuốc vào cửa.
Tống Nhâm nhìn hắn tiến vào, cửa phòng đóng lại, trong miệng liền oán hận chửi một câu: “Đồ chó đẻ.”
Nhổ một miếng nước bọt xuống đất.
Ngẩng đầu lên, Tống Nhâm phát hiện chừng mười ánh mắt hung ác đang bắn lên người mình. Hóa ra tuy rằng Triển Lộ Chiêu tiến vào, nhưng đám quân Quảng Đông hắn dẫn tới vẫn đứng rất nhiều ở hành lang, đều đang chờ quân trưởng nhà mình đi ra, nghe Tống Nhâm mắng quân trưởng nhà mình, ánh mắt bọn chúng đều phát hỏa.
Trong lòng mọi người đã sớm ủ cừu hận, mùi thuốc súng nhất thời nồng đậm hẳn lên. Tình cảnh quả thực vô cùng căng thẳng.
Nhân viên trong bệnh viện sớm đã tránh thật xa.
Trong phòng bệnh, bầu không khí lại còn cao hơn một bậc.
Bạch Tuyết Lam đứng trong phòng, chắp tay sau lưng nhìn Triển Lộ Chiêu tiến đến, song ánh mắt chẳng thèm đặt lên người gã tử địch chút nào, mà lại rơi trên thân người bước vào theo hắn. Nhìn người nọ khoảng trên dưới năm mươi, cằm để kiểu râu dê, búi tóc đã hơi trắng, thân mặc một bộ áo dài còn mới tinh, lúc này hắn mới hỏi: “Là Trung y?”
Triển Lộ Chiêu nói: “Mày quan tâm ông ta là Trung y hay Tây y làm gì, có thể trị bệnh đã không tồi rồi. Xéo ra.”
Nói xong liền đi về phía đầu giường.
Ánh mắt Bạch Tuyết Lam xoẹt qua một tia ngoan độc, định ngăn hắn, song vừa nghĩ đến căn bệnh của Tuyên Hoài Phong… Đã đến đường cùng, nếu Triển Lộ Chiêu thực sự có biện pháp chữa khỏi cho Tuyên Hoài Phong, không bàn chuyện khác, chứ cho dù có muốn mạng của Bạch Tuyết Lam hắn cũng được, không phải nói chơi.
Nghĩ vậy, đúng là không có cơn giận nào không thể nhịn, không có việc gì không thể nhường.
Triển Lộ Chiêu tới gần, vừa thoáng nhìn qua người trên giường, tim hắn cũng hoảng hốt.
Đôi mắt Tuyên Hoài Phong nhắm nghiền, cơ thể gầy gò tiều tụy khiến người ta sợ hãi, xương hai gò má hơi nhô lên, hơi thở yếu ớt vô cùng. Y gầy như vậy khiến sống mũi có vẻ cao hơn, càng toát ra vẻ quật cường khiến người ta thương tiếc, khiến người ta không đành lòng.
Triển Lộ Chiêu vừa đặt tay lên má Tuyên Hoài Phong liền bị hơi nóng đáng sợ kia khiến cho kinh hãi mà rụt mạnh tay về. Dần dà, bàn tay hắn lại nặng nề đưa tới, ngón trỏ chạm lên gò má y, nói: “Bệnh thành thế này đây. Theo một tên chẳng chút bản lãnh thế kia cũng có gì tốt đẹp cho em đâu.”
Bạch Tuyết Lam lạnh lùng nói: “Bệnh nhân ở đây, mày có bản lĩnh thì lấy ra cho người ta nhìn thử xem.”
Ánh mắt quét lên bàn tay bẩn thỉu đang đụng lên bảo bối lòng hắn.
Hắn đương nhiên rất hận.
Nhưng ngàn hận vạn hận cũng chẳng thể quan trọng hơn tính mạng Tuyên Hoài Phong.
Khi nãy để Triển Lộ Chiêu tiến đến, hắn đã hiểu không thể không chịu uất ức. Đã phải nhịn cơn uất hận như vậy, Bạch Tuyết Lam đâu thể nào tranh hơn thua từng động tĩnh, từng từ ngữ với kẻ kia ngay thời điểm này?
Cho nên, hắn thực sự không làm ra hành động nông nổi gì.
Thế nhưng ánh mắt hắn nhìn Triển Lộ Chiêu… là ánh mắt nhìn một người chết nằm trong quan tài.
Vì người sinh bệnh là Tuyên Hoài Phong nên Triển Lộ Chiêu chẳng dám lề mề, quay đầu nói với người nọ: “Khương ngự y, ngài mau tới nhìn thử xem.”
Người họ Khương kia chính là ông chú là Khương sư trưởng nhắc tới. Ông vốn ẩn cư ở quê nhà, nhưng quân Quảng Đông cứ mãi vung số tiền lớn thỉnh cầu, thái độ khẩn thiết, đứa cháu con anh lại tác động, cho nên cái suy nghĩ lập nên một phen sự nghiệp trong thời loạn thế mới trỗi dậy, ông lập tức ngồi tàu hỏa suốt mấy ngày liền để tới thủ đô, phục vụ cho Triển gia.
Trong thời loạn thế, lại làm lính – cái nghề mà đầu đao liếm máu, ai biết đến khi nào cần đến người diệu thủ hồi xuân. Cho nên, người họ Khương này đến với quân Quảng Đông liền được trên dưới tôn kính vô cùng.
Vì mọi người đều nói ông đã từng có thời gian làm ngự y cuối thời nhà Thanh, nên tất cả mọi người đều dùng ngự y làm tôn xưng của ông và gọi ông là Khương ngự y. Ông cũng vui vẻ nhận lấy.
Khương ngự y nghe Triển Lộ Chiêu gọi bèn thong thả bước đến bên giường, vươn hai ngón tay, bắt mạch một lúc, thu tay về nhưng chẳng nói lời nào, chỉ trầm mặc.
Bạch Tuyết Lam thấy vậy, ruột gan lập tức quặn thắt lại.
Song nhất thời không dám hỏi cặn kẽ.
Triển Lộ Chiêu cũng nhíu mày chờ.
Lát sau, môi vị Khương ngự y kia mấp máy. Người bên cạnh đều vểnh tai chờ, chẳng ngờ ông chỉ ho khan một tiếng, rồi lại trở về trạng thái tượng đất.
Triển Lộ Chiêu nhịn không nổi. “Rốt cuộc thế nào, ông nói nhanh lên. Con mẹ nó, làm lão tử sốt ruột chết được!”
“Quân trưởng, bình tĩnh chút đi, đừng nóng.” Khương ngự y lắc đầu, chậm rãi cất tiếng: “Trị bệnh là việc lớn liên quan đến sống chết. Ngài nhìn bệnh nhân này đi, cậu ta đã bệnh đến mức này… Lão phu vừa bắt mạch, thấy mạch tượng của cậu ta tán loạn không rõ, trạng thái giống như một nồi nước sôi, mạch trong phổi giống như hạt ngọc lăn trên mâm, tà nghẽn bên trong rất mạnh…”
(Hạt ngọc lăn trên mâm: Là hiện trạng khí huyết không đủ, đình trệ, không rõ ràng, như những hạt ngọc trai lăn trên mâm, không rõ phương hướng.
Tà: Là cách nói về nguyên nhân gây bệnh trong Trung y.)
Triển Lộ Chiêu nói: “Dừng dừng dừng! Đừng tìm lão tử nói những thứ tà ma quỷ quái điên đầu này. Lão tử hỏi ông, rốt cuộc có thể chữa hay không?”
Khương ngự y vuốt chòm râu dê, mỉm cười. “Đổi lại là người khác, e rằng chỉ có cách lắc đầu. Nhưng nếu lão hủ đã đi một chuyến xa xôi tới đây thì cũng không thể để quân trưởng thất vọng được. Tuy nhiên, tôi không thể liều lĩnh dùng thuốc, sai một điểm hay nửa điểm, vậy chẳng phải cứu người nữa, trái lại có giết chết tính mạng người ta. Quân trưởng, xin ngài giúp cho một việc. Hãy để tôi xem cơ thể bệnh nhân.”
Về chuyện này, Triển Lộ Chiêu đương nhiên là ngàn vạn lần đồng ý, không nói hai lời liền xốc chăn trên người Tuyên Hoài Phong lên, đầu tiên là mở vạt áo trước.
Da thịt trắng như tuyết trên khuôn ngực hé lộ.
Theo hơi thở phập phồng của y, hai điểm đỏ sẫm trên ngực hơi nhô lên, chẳng biết có phải do nhiệt độ từ căn bệnh hay không mà hai điểm đo đỏ kia lại khiến lòng người cực kỳ chấn động, xúi giục người ta thò đầu lưỡi hung tàn cuốn lấy, nuốt xuống bụng.
Triển Lộ Chiêu như trúng phải một đòn hoạt sắc sinh hương, con mắt cứ nhìn chòng chọc nơi đó. Ánh mắt ấy tựa như cỏ khô mùa hạ gặp phải tia lửa, khiến cả ngọn đồi cháy rừng rực.
Trên người không có thứ phủ lên, Tuyên Hoài Phong cảm nhận được cơn lạnh ùa tới, y bất giác rên nhẹ một tiếng.
Tâm trí y mê man, chỉ cảm thấy một bóng hình lờ mờ trước mắt, y liền coi đó là Bạch Tuyết Lam, nói nhát ngừng: “Anh… cho dù muốn canh chừng thì cũng đứng xa một chút. Đừng… đừng để bệnh lây qua người. Em… ngực em khó chịu lắm…”
Gương mặt xinh đẹp của y tái nhợt, hai bên gò má nóng như thiêu đốt phát ra thứ ánh sáng màu son hay gặp ở người bệnh nặng, trong lúc nhíu mày lại thốt ra những lời này… quả thực là cực kỳ thân thiết, cực kỳ động lòng người.
Triển Lộ Chiêu chẳng chút khách khí mà nhân dịp đó thu toàn bộ hình ảnh của y lại, tiến gần chút nữa, chọn ngôn từ văn nhã và dùng thứ ngữ khí dịu dàng nhất đời mình cất tiếng: “Hoài Phong, em đừng sợ, anh đưa thầy thuốc giỏi tới chữa trị cho em. Ngực em khó chịu chỗ nào? Anh xoa cho em.”
Bạch Tuyết Lam nhìn Triển Lộ Chiêu đặt tay dán lên khuôn ngực trắng nõn tinh khôi của Tuyên Hoài Phong làm càn vuốt ve dâm loạn, mạch máu khắp người hắn bốc lên ngùn ngụt, nhịn không được liền xông về phía trước.
Song bỗng nhiên lại nghĩ: Tinh thần Hoài Phong giờ chưa minh mẫn nên mới coi hắn là mình, nếu lúc này mình qua đấy nháo loạn lên, Hoài Phong tỉnh táo lại, nhất định cậu ấy sẽ cảm thấy nhục nhã, phẫn nộ.
Người bị bệnh cần nhất là tĩnh tâm an dưỡng. Nếu bây giờ lại thêm cơn giận nữa, vậy chẳng phải bệnh cậu ấy sẽ càng nặng thêm?
Lẽ nào mình vì tranh giành tình nhân mà nhẫn tâm chôn vùi tính mạng người yêu?
Xem ra bây giờ bất kể thế nào cũng đều phải nhịn. Muốn đập gãy răng nó hay uống máu nó… chỉ có thể chờ đến lúc Hoài Phong khá hơn rồi tính.
Món nợ này của Triển Lộ Chiêu cứ để mai sau tính toán.
Nghĩ vậy nên chỉ mới nhảy một bước, Bạch Tuyết Lam đành phải gắng gượng dừng lại, chịu đựng sự dày vò như bị thiêu đốt bởi ngọn lửa địa ngục, hỏi chòm râu dê: “Xem cơ thể rồi, có thể xác định phương thuốc chưa?”
Khương ngự y trầm ngâm nói: “Trước ngực không xuất hiện vết đốm hay lở loét, có thể dùng Bạch hoa xà thiệt thảo. Ừm, chỉ sợ triệu chứng sẽ biểu hiện ở mặt lưng… Quân trưởng, còn cần phải kiểm tra phía sau lưng bệnh nhân nữa.”
Triểu Lộ Chiêu dứt khoát ngồi xuống giường, ôm nửa thân trên Tuyên Hoài Phong, nhẹ nhàng lật lại, xốc vạt áo lên, mảng da thịt lớn sau lưng lộ ra.
Khương ngự y chỉ đảo mắt qua rồi thôi.
Riêng Triển Lộ Chiêu thì vừa liếc thấy vết bớt hình bươm bướm trên eo Tuyên Hoài Phong liền không rời mắt, cả người không kiềm được mà ngứa ngáy nóng lên.
Mắt thèm lòng muốn, lại ỷ vào việc bệnh của Tuyên Hoài Phong phải dựa vào sự trị liệu phe mình, Bạch Tuyết Lam chẳng thể làm gì mình, vậy nên lòng háo sắc dâng kín trời, hắn vươn ngón tay xoa nắn.
Chạm được lên da thịt trắng mịn tựa hồ có thể hút lấy đầu ngón tay người, hắn càng thêm yêu thích, chẳng cách nào rời tay.
Tuyên Hoài Phong bị Triển Lộ Chiêu ôm lấy, đầu nghiêng một bên, ánh mắt bị ngăn cản, trong lúc mê man không nhận ra mình đã rơi vào vòng tay của kẻ mà mình chán ghét, y nhắm mắt lại, thở dốc nhè nhẹ hỏi: “Anh đang… làm gì vậy? Thật là… tính như trẻ con… Có một cái bớt thôi mà cứ… cứ sờ cứ cắn… mãi.”
Triển Lộ Chiêu thầm nghĩ: Lão tử mới sờ có hai cái, đã cắn bao giờ đâu?
Lại nghĩ thêm một lúc, nhất định lời này là nói Bạch Tuyết Lam.
Tên khốn kiếp vô sỉ, đúng là biết hưởng thụ quá đấy.
Không được, chờ lão tử đoạt được người đẹp như tiên này về rồi, ngày nào lão tử cũng sờ cũng cắn hết!
Trong lòng đang nảy sinh ý nghĩ độc ác lại nghe Tuyên Hoài Phong líu ríu nói: “Tính anh ấy… Bảo anh tránh xa một chút, anh lại cứ… Em lo lắng lắm, anh mà bị em truyền bệnh… Trước cứ chịu đựng đi. Chờ em khỏe rồi… đều nghe anh…”
Triển Lộ Chiêu nói: “Chờ em khỏe rồi thì sẽ nghe anh hết hả? Được, được, chính em nói đấy nhé.”
Khi nãy hắn lên tiếng thì vẫn cách Tuyên Hoài Phong một đoạn, hiện tại ôm y nên nói sát bên tai.
Cho dù Tuyên Hoài Phong mê man nhưng cũng nghe ra điều kỳ lạ, rồi y đột nhiên kinh hãi, cơ thể cứng ngắc, hỏi: “Ai vậy?” Y giãy dụa rất mạnh.
Triển Lộ Chiêu sợ y lăn từ trong lòng mình xuống nên tay siết thêm sức, càng ôm y chặt hơn.
Tuyên Hoài Phong lại giãy mạnh vài cái.
Viền mắt Bạch Tuyết Lam như nứt ra đến nơi, quát lên: “Dừng tay!”
Lúc Bạch Tuyết Lam vừa nhào tới bên giường cũng là thời điểm Tuyên Hoài Phong đã hao hết sức lực, y mệt mỏi rũ xuống cánh tay Triển Lộ Chiêu như người sắp chết.
Bạch Triển hai người đều kinh sợ đến đứng hình.
Nghe thấy trong phòng đột nhiên yên tĩnh, Tuyên Hoài Phong nặng nề thở dốc, vất vả chật vật như kéo bễ, thở chưa được vài hơi liền ho khan rất lớn, lưng cong lại như thân tôm.
Cánh môi vốn xám trắng nay vì ho mà nổi màu đỏ tươi khiến người ta sợ hãi, cơ thể run lên bần bật.
Bạch Tuyết Lam đau lòng vươn tay đến đón.
Triển Lộ Chiêu đang định trừng mắt, bỗng nghe Khương ngự y bên cạnh nói: “Bệnh nhân rất yếu, tuyệt đối không được khiến cậu ta tức giận.”
Hắn cúi đầu, thấy trên vai áo đồng phục bệnh nhân của mình đã dính vài giọt máu liền kinh hãi, thầm nghĩ: Không thể khiến cậu ấy tức chết được.
Đành phải giao người ra.
Bạch Tuyết Lam ôm bảo bối vào lòng như cướp được.
Khương ngự y kéo Triển Lộ Chiêu ra ngoài, Triển Lộ Chiêu lưu luyến không thôi, cố quay đầu nhìn lại.
Bạch Tuyết Lam không để ý đến bọn họ, ôm Tuyên Hoài Phong cúi đầu khẽ gọi, lau bọt máu bên khóe miệng y.
Tuyên Hoài Phong vừa hoảng sợ giãy dụa ho khan một trận, hôn mê một lúc, nghe Bạch Tuyết Lam kêu gào cũng dần dần tỉnh táo lại, gian nan hé mắt nhìn thử, cất giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu. “Vừa… vừa rồi là ai?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Ở đây trừ anh ra còn có ai nữa? Vừa rồi tự nhiên em gào lên làm anh giật cả mình.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Hình như em nhìn thấy người khác, rất hung ác.”
Bạch Tuyết Lam dịu dàng đáp lời: “Em ngủ không an giấc nên bị bóng đè đấy. Đừng nghĩ nhiều, an tâm ngủ đi. Anh không rời em một bước nào hết.”
Tuyên Hoài Phong tựa lên ngực hắn, nghe nhịp tim quen thuộc, mọi vật trước mắt đều mờ ảo, trận kinh hãi khi nãy đúng là sợ bóng sợ gió, y than thở: “Tội gì anh phải canh chừng như vậy…”
Bạch Tuyết Lam thấy y dễ dàng bị gạt như vậy, biết y hốt hoảng, thần trí không rõ ràng, đã sắp đến mức như đèn cạn dầu… Lòng hắn đau như bị từng nhát dao cắt xuống.
Hắn không dám lộ vẻ bi thương trước mặt Tuyên Hoài Phong, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng vuốt mặt y.
Tuyên Hoài Phong nói chưa được vài câu đã không gắng gượng hơn được nữa, giọng yếu dần.
Được Bạch Tuyết Lam yêu thương vỗ về, y từ từ nhắm mắt lại, ngoan ngoãn đi ngủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]