Tuyên Hoài Mân ngoan ngoãn đứng dậy khỏi ghế, đến ngồi xuống bên mép giường, vừa đấm chân cho Triển Lộ Chiêu, vừa tìm vài đề tài hắn thích để tán gẫu.
Trong mười câu thì có tới tám chín câu là Tuyên Hoài Mân nói, Triển Lộ Chiêu chỉ thỉnh thoảng đáp một câu. Chung quy hắn vẫn bất an.
Cứ như vậy trải qua hai tiếng đồng hồ, chợt có người gõ cửa phòng bệnh.
Tuyên Hoài Mân gọi một tiếng “vào đi”, người bên ngoài đẩy cửa tiến vào, chào bọn họ một cái, hóa ra là gã hộ binh tên Thôi Đại Minh.
Vừa thấy gã, Triển Lộ Chiêu lập tức tỉnh táo. Hắn vốn nằm nghiêng trên người Tuyên Hoài Mân, để Tuyên Hoài Mân bóp vai cho mình, hiện tại lại rất hăng hái ngồi dậy, vai cũng chẳng cần Tuyên Hoài Mân xoa bóp nữa, hỏi gã hộ binh kia: “Nghe được cái gì?”
Thôi Đại Minh báo cáo: “Bạch công quán tầng dưới đưa cơm tới, tình trạng bệnh nhân kia không tồi.”
Triển Lộ Chiêu nghe xong báo cáo này thì không khỏi chau mày, hỏi tiếp: “Sao cậu biết tình trạng bệnh nhân không tồi?”
Thôi Đại Minh đáp: “Tôi liên tục theo dõi động tĩnh tầng dưới. Người của Bạch công quán đưa cơm vào phòng bệnh xong, sau đó chắc do người bên trong ăn xong rồi nên lại có người tiến vào thu dọn. Tôi đứng trên cầu thang bên cạnh nghe thấy những người đem hộp thức ăn về có vẻ rất vui, lại nghe bọn họ bàn tán rằng bữa cơm này nịnh bợ tốt, chờ lúc trở về, có lẽ cả đầu bếp lẫn người đưa cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-5-tranh-vanh/1944208/quyen-2-chuong-16-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.