Bên này, Triển tư lệnh điểm tên mấy gã thuộc hạ thân tín cùng vào phòng với hắn.
Gọi hầu gái pha trà đặc, chia cho mỗi người một chén, sau đó hắn đuổi đám hầu gái ra ngoài. Bởi vì có chuyện không thể tiết lộ ra ngoài, cho nên hắn không lưu bất luận cô nương lễ đường nào. Khắp phòng đều là đàn ông, Triển tư lệnh nằm nghiêng trên giường la hán, cầm chiếc tẩu hút thuốc phiện nạm vàng khảm mã não, nhất thời chưa tìm được người giúp đỡ.
Trương phó quan hiểu y hắn, lại gần nói: “Tư lệnh, tôi hầu hạ ngài.”
Cúi người xuống, cầm đầu tẩu nhón cao thuốc phiện, đốt cho hắn hút.
Triển tư lệnh thoải mái hút một hơi, cho gã phó quan ánh mắt khen ngợi, đảo mắt một vòng, lông mi vén lên, nói: “Thế nào, Lộ Chiêu đâu?”
Trương phó quan đáp: “Quân trưởng nói có việc, trễ một chút sẽ đến. Để tôi đi mời ngài ấy.”
Triển tư lệnh hừ một tiếng, “Nó thì có chuyện hư hỏng gì để làm? Còn không phải nhớ cái tên tiểu bạch kiểm họ Tuyên kia chắc. Lão tử thật chẳng rõ cái tính cổ quái đấy của nó lôi ra từ xó nào. Thao đàn ông coi như xong, còn nhất định phải thao con trai tư lệnh.”
(Tiểu bạch kiểm: mặt trắng, ý chế giễu là hạng thư sinh yếu đuối, hoặc là ẻo lả)
Phó sư trưởng đang ngồi trên chiếc ghế thái sư bên cạnh, tự châm thuốc cho mình, híp mắt phả ra một luồng khói lớn hình thành một vòng sương trắng trước mắt, cười khan nói: “Tư lệnh, đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-4-tung-hoanh/2877902/quyen-2-chuong-14-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.