Không phải Lâm Kỳ Tuấn cố ý không đến Bạch gia như đã hẹn.
Hắn là một chàng trai trẻ yêu cái đẹp, ban ngày giải quyết việc ở hiệu buôn dương hành Đại Hưng xong, hắn đột nhiên phát hiện trên bộ tây trang xuất hiện một nếp nhăn, nhìn không thuận mắt, hắn lập tức lên ô tô về nhà, định rằng buổi tối sẽ thay một bộ áo dài bằng lụa đến tìm Bạch Vân Phi.
Ở thủ đô này, nhà của Lâm gia cũng chẳng phải loại nhà cửa xưa cũ chiếm diện thích hơn mười mẫu.
Lâm Kỳ Tuấn tuổi còn trẻ, mọi thứ đều thích Âu hóa, khi mới tới, hắn liền mua lại một tòa nhà tây dương ba tầng có hoa viên của một kẻ phá sản từ phía ngân hàng, tạm coi là nơi cư trú.
Ô tô dừng lại trước cổng lớn Lâm trạch, tài xế bước xuống mở cửa cho Lâm Kỳ Tuấn.
Chân vừa chạm đất, một đầy tớ trai từ trong cửa chạy ra, sắc mặt mang theo vẻ hoảng hốt căng thẳng, tiến đến bên tai Lâm Kỳ Tuấn, nén giọng nói: “Cậu chủ, lão phu nhân đến, muốn cậu trở về thì tới thư phòng gặp phu nhân ngay.”
Vừa nghe vậy, Lâm Kỳ Tuấn hơi biến sắc.
Vội vàng vào cửa, vừa đi vừa hỏi đầy tớ trai, “Sao mẹ tôi lại đột nhiên tới đây? Tại sao đột nhiên muốn gặp tôi? Các người chẳng biết làm việc gì cả, đáng lẽ phải gọi điện tới hiệu buôn dương hành để tôi biết sớm một chút…”
Đầy tớ trai tỏ vẻ đau khổ đáp: “Lão phu nhân nói không được gọi điện báo cho cậu biết, ai dám trái ý bà? Tôi thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-4-tung-hoanh/117294/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.