Trước khi rời bệnh viện, Tuyên Hoài Phong còn đặc biệt yêu cầu đi thăm Tống Nhâm, y nói với Bạch Tuyết Lam: “Đừng nói với em đấy là trách nhiệm của hộ binh. Em chỉ biết cậu ấy đã cứu mạng em, nếu không có cậu ấy, hôm nay chưa chắc anh đã nhìn thấy em.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Muốn gặp cậu ta cũng chẳng khó. Nhưng chân em sưng to thế này, đi thế nào được? Nếu thật sự muốn đến thăm thì anh bế em đến đấy.”
Tuyên Hoài Phong chợt đỏ mặt, ngăn lại: “Đã làm gì đến mức em không tự đi được. Em van anh đấy, anh chừa cho em chút thể diện đi, ở trước mặt người khác thì chỉ cần dìu em là được rồi.”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Nếu đã cầu xin thì anh đồng ý, mà sau này sẽ đòi quà cảm ơn đấy.”
Quả nhiên, hắn dìu Tuyên Hoài Phong đến phòng ngoại khoa khác thăm Tống Nhâm.
Tống Nhâm không hổ là lão binh từng trải, trúng hai viên đạn nhưng không phải vị trí nguy hiểm, khi Tuyên Hoài Phong tới, vết thương của Tống Nhâm đã được băng bó kỹ, chỉ tạm thời cử động bất tiện.
Tuyên Hoài Phong thực lòng cảm ơn vài câu ngược lại còn khiến Tống Nhâm mắc cỡ, đỏ bừng mặt nói: “Đó là bổn phận, là bổn phận.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Khen ngợi thôi đã là gì? Chờ cậu về công quán rồi tôi còn thưởng cho cậu thứ khác tốt hơn.”
Quay đầu nói với Tuyên Hoài Phong, “Em đã thăm rồi đấy, em nên yên tâm đi. Anh biết rõ nhất, cái tên chỉ cần vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-3-thoi-xan/2193507/quyen-3-chuong-27-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.