Tuyên Hoài Phong bị kéo từ buổi nhạc hội về tới Bạch công quán.
Vừa vào cửa, Bạch Tuyết Lam vội vã gọi người đem mấy quả dâu đã được rửa sạch sẽ lại đây.
Tuyên Hoài Phong cười nói: “Gấp làm gì? Em đâu có đói bụng hay khát nước.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đây là tự tay anh hái, em không quan tâm sao?”
Tính tình bá vương của hắn vì câu này lại toát ra vài phần.
Tuyên Hoài Phong vừa mới làm lành cùng hắn, không muốn lại nháo lần nữa, mỉm cười, cũng chẳng lên tiếng.
Chỉ chốc lát sau đã thấy người hầu bưng dâu lại đây.
Bạch Tuyết Lam nói: “Em mau nếm thử đi, ngon hơn hàng bán ở trên đường nhiều.”
Tuyên Hoài Phong nhìn những quả dâu hồng hồng, tím tím trong đĩa thủy tinh, ngẫu nhiên còn có những quả xanh tươi điểm xuyết trong đó, nhìn rất thích mắt nên cũng thèm, cầm một quả bỏ vào miệng.
Vừa cắn một miếng, hương vị trong veo của trái cây hòa tan trong miệng.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Ngon không?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Ngon lắm! Sao anh không ăn?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh vì muốn hái mấy quả này mới chạy lên núi, hai đầu gối đều đau, em an ủi anh chút đi.” Nói xong, há miệng thật lớn, bày ra bộ dạng chờ ăn.
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi rồi? Lúc nào cũng càn quấy như vậy.”
Cầm lấy một quả tươi mọng đưa vào miệng hắn, lời nói như vừa ký xong một bản hiệp ước: “Chỉ một quả này thôi đấy, lần sau không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-2-le-kim/1917418/quyen-2-chuong-15-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.