"Anh đừng đi!"
Giọng nói mềm mỏng dịu dàng, thanh thoát vang lên. Đi kèm còn có cái ôm thật ấm được truyền tới từ phía sau người đàn ông.
Vương Tuấn Triết cảm thấy gương mặt kiều diễm của ai đó đang nép sát vào lưng mình, vòng tay bên eo cũng đang siết chặt, sợ rằng anh sẽ đi mất và thứ cô muốn, là níu giữ anh ở lại.
"Em nhận ra rồi! Nhận ra, em thích anh, thích hơn tất cả mọi thứ, mọi người khác! Nếu anh cảm thấy chạy theo em đã quá mệt mỏi, vậy anh cứ đứng lại đi. Đứng yên đó và chờ em chạy về phía anh, được không?"
Chắc cô không biết rằng, người đàn ông ấy đã chờ đợi những câu nói, những lời bộc bạch đó từ cô, suốt mấy năm rồi đâu.
Và cô cũng chẳng thể nhìn thấy đôi mắt đỏ au cùng màn sương mỏng giăng kín tầm nhìn đang hiện diện trên cặp nhãn quan mạnh mẽ ngày nào của anh.
Cảm xúc, là một thứ gì đó rất khó để giấu đi...
"Em uống say, nên lại ăn nói linh tinh rồi. Nhớ lần trước cũng vậy, lúc say em đã tự mắng mình ngốc, nhưng lúc tỉnh táo lại không nhớ gì nữa. Lần này, chắc cũng sẽ như thế..."
Thiên Kim lập tức lắc đầu phủ nhận, ngậm ngùi nói:
"Em không có say, lần này cũng sẽ không quên."
"Vậy sức chịu đựng của em được bao nhiêu? Nhắm có chạy theo tôi nổi không?"
Cô tiếp tục lắc đầu, nũng nịu nói:
"Em nhỏ nhắn, mong manh, chân lại ngắn, nếu anh chạy đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tong-doc-chiem-kieu-the/2799705/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.