Nhìn Vương Tôn nhàn nhã uống trà như thế, Tứ Đại Quỷ Vương điều không rõ ý tứ
Còn Lục Đạo Thánh Tôn điều nhàn nhạt nhìn đến, lại càng nhìn Vương Tôn thoải mái đến đâu thì họ càng sinh ra kiêng ky, là một khí tức vô hình của bá vương, tại bất động điều có thể oai hùng như chúa sơn lâm, chọc giận đến thì khó sống, nhưng lại đã chọc giận mà vẫn còn có thể sống, đây là cái gì quái sự, là nhìn được mà không chạm được, không rõ hắn nghĩ gì, là một dạng người không thể bắt được cảm xúc, cái này mới là nỗi sợ vô hình bao phủ lên họ
Tề Ma, Dương Lễ thì bình chân như vại, là chết là sống bọn hắn điều không quan tâm, chỉ cần có thể dứt khoát một chút liền tốt, chỉ là Vương Tôn dạng này không nói lý lẽ, là sinh tử thì dây dưa không rõ, là công việc mang đến lợi ích thì dứt khoát, tại không có chủ đề thì yên tĩnh như nước, lúc trong, lúc đục pha trộn vào nhau khiến người nhìn đến xoắn ốc như hãm vào hố đen
Vương Tôn khẽ đặt xuống tách trà liền chậm rãi nhìn lướt qua từng người, sau đó dừng lại Đại Quỷ Vương: "Đại Quỷ, gần đây tình hình thế nào?"
Đại Quỷ chậm rãi trả lời: "Lão đại, Phong Quỷ Thành gần đây an cư đã ổn định, về việc xây dựng nguồn tài nguyên vẫn chưa có hoạt động gì!"
Vương Tôn lúc này khẽ gật gù: "Ngươi cảm thấy nên làm gì?"
Đại Quỷ lúc này lấy trong nhẫn trữ vật ra một quyển sổ đưa đến cho Vương Tôn: "Lão đại, Đông Nam này tài nguyên quá mức cạn kiệt, ta muốn hướng đến đất liền lập liên minh với một số thành trì, trong đó là cụ thể kế hoạch!"
Vương Tôn nhìn đến liền gật đầu, tại tiếp nhận đọc qua từng mục: "Ổ, là tiếp nhận nhiệm vụ khai thác, đánh thuê, bảo hộ, từng việc đổi lấy tài nguyên, đây là kế hoạch sao?"
Đại Quỷ sững sờ, sau đó nói: "Lão đại, ngươi cũng thấy, chúng ta Phong Quỷ Thành tạm thời cũng không mấy người biết luyện đan, luyện dược, chỉ có thể trước dùng kế sách này mở ra thông đạo, tiếp theo từng bước một đánh ra tên tuổi!"
Vương Tôn gật gù: "Ý nghĩ không tệ!"
Đại Quỷ hưng phấn: "Lão đại, vậy là ngươi đã đồng ý!"
Vương Tôn nhàn nhạt uống trà, lại nói: "Phong Quỷ Thành là ngươi dẫn đầu, ta hôm nay đến chỉ muốn đưa ra ý kiến, nếu theo ngươi kế hoạch, vậy thì ta đoán không đến ba tháng, Phong Quỷ Thành liền sẽ tan rã nội bộ!"
Đám người nghe đến cũng không khỏi sững sờ
Đại Quỷ sắc mặt thoáng chốc lâm vào sợ hãi: "Lão đại, xin ngươi chỉ điểm!"
Vương Tôn khẽ đặt tách trà xuống: "Ác Nhân Thành là do ác nhân hội tụ, nay khó khăn tẩy rửa sạch sẽ như lọ nước tinh khiết, ngươi lại đưa họ đến những cám dỗ của cuộc sống, chẳng khác nào khiến cho tất cả bị nhiễm bẩn?"
Đại Quỷ chắp tay nói: "Lão đại, nếu không thể như thế, vậy thì Phong Quỷ Thành làm sao có thể sớm ngày phát triển đây?"
Vương Tôn quay lại nhìn đến Đại Quỷ, sau đó nhìn đến đám người: "Phát triển, phát triển vì điều gì? ta đoán rằng là phát triển để đuổi theo danh lợi và quyền lực, tại đây chẳng có kẻ nào chịu dừng lại một khắc cảm nhận bản thân, cảm nhận nỗi khổ tâm của người dân trong thành, hàng ngày điều đặt ra vô số kế hoạch, tìm mọi cách để một cái thành trì rác rưởi được phồn thịnh, vậy thì những người bị bỏ rơi là vì sao, là do họ lười biến sao, hay là họ không cố gắng, tất cả không ai chịu nhìn lại họ đã vô tình bị những kế hoạch cao thượng của các ngươi đẩy lùi về phía sau!"
"Ta biết các ngươi nội tâm ý chí rất lớn, hơn nữa còn có lòng tự cường, nào muốn đứng im nhìn người khác từng ngày không ngừng phát triển, không ngừng đột phá cảnh giới, tốt, vậy thì sao chứ, lúc gặp đối thủ mạnh hơn thì có thể làm được gì, tỏả ra nhu nhược như nước hay mạnh mẽ như sắt thép, tất cả điều bị nội tâm đánh bại, điều dùng nhân dân ra làm tấm bia biện hộ cho sự dã tâm không thành, nói răng nơi này còn thiếu thốn, nói rằng cần liên minh hợp tác, hợp tác với ai? Họp tác với những người cùng dã tâm, tại sao không hợp tác với chính mình, tại sao không lấy cái thừa bù đắp vào cái thiếu, trong người các ngươi có tài nguyên không, và ta nói là trí tuệ, vì sao không lấy ra tất cả cho họ vây mượn, sợ họ không trả sao, vì sao có thể tin người ngoài mà bán rẻ bạn gần, là họ không xứng để các ngươi đào tạo?"
"Cái này?" đám người cũng không khỏi sinh ra lòng trắc ẩn
Vương Tôn nhìn đến Lục Đạo Thánh Tôn: "Các ngươi nghĩ rằng mình rất thông minh sao, nghĩ rằng Phong Quỷ Thành không đáng để các ngươi ra sức cống hiến, tại mười điều là giữ lấy tám phần tinh hoa, chỉ dạy cái ngọn không đề điểm cái gốc, dạy dùng thủy, dạy bản chất của thủy, vậy còn tinh hoa là gì?"
Vạn Thủy Thánh Tôn khẽ run rẩy, lại chắp tay nói: "Nước không vận hành tự nhiên, là tự tạo, sinh tử không không phải tự nhiên, mà là tự tạo, bất động thì sẽ di chuyển, chạy lên cao thì sẽ rơi xuống, chạy xuống thì sẽ bị đẩy lên, vì thế con người muốn vươn lên chỉ có thể uốn cong mà sống, tại làm ra bấy nhiêu ăn bấy nhiêu, đó là động lực không ngừng phát triển!"
Vương Tôn khẽ hài lòng
Đại Quỷ chắp tay nói: "Lão đại, ta đã có rõ, ý nói, nước trong ao phải cạn, lương thực trong nhà phải trống, trên giường phải thiếu chăn, mái nhà phải đủ dùng, trí tuệ phải không ngừng giải phóng, mọi thứ sẽ tự động đủ đầy!"
Vương Tôn gật đầu, lại nhìn Hoa Kỳ: "Còn ngươi, chơi đùa với lửa không sợ chết sao?"
Hoa Kỳ khẽ run lên, tại chắp tay nói: "Vật cực không phải tất phản, mà là tự tạo, tại đốt cháy không phải thiêu đốt, mà là đang dung hợp, một vật đốt cháy sẽ hoá thành bản nguyên mà hội tụ, cái tro tàn chính là sự giả tạo, cái hội tụ là đạo, tại dung hợp không phải là tích tụ, mà là phân tán, chính là tại càng ép sẽ khiến bản nguyên tách rời, không ngừng đánh mất bản thân, biến đổi từ dạng này sang dạng khác, ngược lại tại phân tán chính là đang dung hợp, phóng đi cái không thuộc về mình, phần mình tự sẽ nổi lên, chính là càng nhồi nhét thứ không thuộc về mình sẽ khiến bản thân không ngừng thay đối, nếu giải phóng cái không thuộc về mình sẽ khiến bản thân được ngôi lên, giống như Phượng Hoàng lúc nào cũng rực cháy, dục hỏa mà trùng sinh, sẽ tự khiến mình trở nên thanh cao, là hoả diễm bùng nổ thì cái âm hàn nén lại, nên nói vật cực không phải tất phản, là tự tạo, dung hoa cũng là đang tích hàn, làm người nóng quá sẽ khiến âm hàn nén vào xương cốt, rất dễ chết!"
Vương Tôn lúc này đây nhìn đám người liền hài lòng gật đầu: "Thời gian là vô nghĩa, không gian cũng là thứ giả tạo, bị nó chi phối mà theo đuổi sự giả tạo chỉ có thể đánh mất bản thân, học đi đôi với hành là hành vi thiếu sáng suốt, tại học tập mà không thấy tinh hoa chính là có hành cũng như kẻ mù, nếu đã thấy được tinh hoa thì cần gì phải hành, tại kế hoạch ngàn năm cũng không bằng thực tại nhìn rõ bản chất, tại lý tưởng bản thân cũng không bằng hai từ giải phóng, chính là nơi nào bị kiềm chế tất phải mở cho bằng được, nếu Phong Quỷ Thành không biết luyện đan, luyện dược vậy thì đi luyện, tại đây không biết luyện thì làm cho biết, lúc này đây hành động chính là hiệu quả thực tế cho việc học, tinh hoa chính là ở đây chứ không phải ở đâu xa!"
Nói rồi, Vương Tôn liền chậm rãi hóa thành năng lượng điểm sáng, thân ảnh cũng theo đó biến mất
Đám người lúc này cũng bắt đầu ngộ ra
"Các vị, vậy xin nhờ các ngươi rồi!" Đại Quỷ chắp tay nói với mọi người
Hàn Thiên Thánh Tôn: "Tốt, nếu thành chủ ngươi chủ sự có thể kêu gọi người dân đến học tập, muốn luyện đan, muốn tập võ, tại tất cả ý nguyện chúng ta điều có thể dạy!"
"Tốt, ta sẽ đi huy động lực lượng, đây cũng chính là chiến đấu" Đại Quỷ lúc này không khỏi hưng phấn bay đi, có được Lục Đạo Thánh Tôn chịu hết lòng ra sức, còn sợ Phong Quỷ Thành người không biết luyện đan, luyện dược hay sao
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]