Chương trước
Chương sau
Đến ban đêm, Huyết Thủ ngước nhìn đến Huyền Linh Giới bên ngoài tinh không, lúc này đây một viên thiên thạch hàng vạn trượng chính là dùng tốc độ vô cùng nhanh chóng hướng đến bầu khí quyển, tại đây khi xuyên vào bầu khí quyển, tốc độ quá nhanh ép lên bầu không khí mà sinh ra nhiệt lượng, thiên thạch này lập tức như thắp sáng trời đêm, sau đó nó liền bị tiêu biến thành tro bụi khi chưa kịp đi hết nửa đoạn đường đến mặt đất

Huyết Thủ nhíu mày, sau đó liền chạy đến chỗ Vương Tôn: "Sư tôn!

Vương Tôn lúc này khoé miệng giật giật, chậm rãi vò đầu bứt tai sau đó xoay người ngồi dậy: "Huyết Thủ, ngươi có thể hay không đi chơi một chút rồi trở về!"

Huyết Thủ cung kính nói: "Sư tôn, ta vẫn không tin ngài có thể bước chân khỏi vũ trụ!"

Vương Tôn nghe vậy liền bất đắc dĩ đứng lên nắm vai Huyết Thủ, sau đó kéo theo hắn bay lên không trung, tiếp tục xuyên qua Huyền Linh Giới này bầu khí quyển, và theo đó tốc độ của Vương Tôn lại theo đó không ngừng tăng lên như một điểm ánh sáng

Nhìn cả hệ mặt trời đang vận hành dần dần thu nhỏ trong tầm mắt, tiếp đến là bao la thiên thạch trôi nổi trong tinh không

Đến đây phạm vi nhất định liền có thể nhìn xuống cả hệ ngân hà hay gọi là tinh hà, nó tại xoay chuyển vô cùng chậm rãi

Vượt qua hệ này tinh hà, tiếp tục lại thấy bên cạnh có một cái to lớn hơn vừa rồi tinh hà

Lại rất nhanh liền mở rộng phạm vi, cái thứ ba lẫn thứ tư, thứ năm tinh hà hiện ra, tiếp đến là vô tận tinh hà không ngừng nối tiếp nhau hiện ra, và dãy này tinh hà này chỉ là một nhánh bên trong bề mặt vũ trụ, có thể hình dung nó như một tâm bão

Sau đó là vượt qua vô tận tinh hà, bước khỏi vũ trụ bao la này, và tại đây lại là một cái khác vũ trụ, hoặc đúng hơn, vũ trụ họ đang sống chỉ là một tiểu vũ trụ, cái họ thấy trước mắt cũng chỉ là một cái hố đen rộng lớn, phía xa chính là những hành tinh vô cùng to lớn, gấp gấp tỷ lần Huyền Linh Giới kích thước, thật khó hình dung sự to lớn của nó, có tinh cầu màu đen, trắng, tía hồng, huyết sắc, lam, lục, và chỉ có sáu tinh cầu xoay quanh một tinh cầu màu tử sắc, hợp thành một hệ Tử Linh Hệ

Và còn vô cùng vô tận những hành tinh, thiên thạch khác nhỏ hơn không kém tại vô cùng xa xăm trôi nổi tạo nên một hệ tinh hà

Huyết Thủ lúc này không khỏi ngơ ngác

Không đợi Huyết Thủ định thần, Vương Tôn chỉ đến tiểu vũ trụ trước mắt, có thể gọi là hố đen trước mắt: "Nhìn xem, đây là vũ trụ chúng ta đang sống, nó cũng chỉ là sự cuồng bạo như tiểu vũ trụ mà chúng ta đã từng tạo ra!"

Huyết Thủ rung động: "Sư tôn, nếu nó không cuồng bạo, vậy thì sẽ như thế nào?"

Vương Tôn mỉm cười: "Nếu nó không cuồng bạo, tức sẽ bị người xâm phạm, chỉ cần một viên thiên thạch nhỏ vô tình bay vào, tốc độ của nó có thể xuyên phá vũ trụ, tại đây nếu không chạm vào đâu thì tốt, nếu chạm vào tinh hà ta đang sống, một vụ nổ kinh hoàng sẽ sinh ra, sau đó là vụ nổ liên hoàn, toàn bộ vũ trụ sẽ bùng nổ, tiếp đến chúng sẽ chia năm xẻ bảy như ta từng vỗ nát tiểu vũ trụ, tại đây vũ trụ phân rã, lập tức sẽ bị đại vũ trụ đồng hóá, mọi thứ liền sẽ trở thành tinh không này cát bụi!"



Huyết Thủ hít sâu, tại lời Vương Tôn nói như hình ảnh hiện ra trước mắt hắn, mọi thứ đều như thế bùng nổ không ngừng, khẽ thì thầm: "Là bất động sẽ bị thiên thạch bên ngoài va chạm đến bùng nố, nếu vận động như thế này cuồng bạo, toàn bộ vạn vật rơi vào sẽ bị xoắn nát, là muốn sống thì phải diệt, sinh diệt quá trình diễn ra liên tục mà hình thành vũ trụ!"

Vương Tôn khẽ quay người chỉ đến những tinh cầu phía xa, tại hành tinh gần nhất, chỉ thấy thỉnh thoảng có những con Kiến Cánh màu máu, chúng bay ra bay vào, không ngừng mang theo những viên thiên thạch đến bọn chúng hành tinh mà sử dụng: "Huyết Thủ, ngoài vũ trụ không chỉ mỗi thiên thạch, mà còn có những thứ đáng sợ hơn, chỉ cần họ nhấc tay, chúng ta sẽ chết!"'

Huyết Thủ rùng mình: "Sư tôn, lẽ nào những sinh vật bên ngoài vũ trụ sẽ hướng chúng ta đối phó!"

Vương Tôn mỉm cười: "Đối phó thì không phải, mà bọn chúng chỉ là đi ra ngoài kiếm ăn mà thôi, có thể vô tình đi ngang qua, thấy vũ trụ chúng ta năng lượng không tệ, há miệng nuốt chửng liền xem như thế bước đến quá trình sinh diệt!"

Huyết Thủ nhíu mày: "Sư tôn, chúng ta gần với họ như thế, vì sao họ không sớm đối phó với chúng ta đi?"

Vương Tôn nhìn đến Huyết Thủ mà thở dài: "Ngươi quá non nớt trong suy nghĩ, thử hỏi một viên đan dược có thể không ngừng phát triển, ngươi có nở ăn hay không?"

Huyết Thủ nuốt nước bọt nhìn đến những sinh vật phía xa: "Không nở ăn, giống như những tiểu yêu thú thủ hộ linh dược, chờ đợi chín mùi thời điểm sẽ lấy xuống mà dâng lên cho đại vương!"

Vương Tôn vỗ vai Huyết Thủ: "Nên nói, vũ trụ chúng ta chưa xứng đáng bọn chúng để mắt tới!"

Huyết Thủ lại hỏi: "Sư tôn, vậy thì sau khi bọn chúng hủy diệt chúng ta, chúng ta có thể hay không hồi sinh chuyển kiếp?"

Vương Tôn im lặng không nói, lúc lâu lại nói: "'Chúng ta có thể hồi sinh chuyển kiếp!"

Huyết Thủ hưng phấn: "Sư tôn, vậy thì chúng ta sẽ chẳng cần tranh đấu với bọn chúng làm gì, đến thời điểm liền hồi sinh chẳng phải tự tại!"

Vương Tôn lúc này lắc đầu: "Cơ thể chúng ta tập hợp vô cùng vô tận linh hồn, nếu bình thường chết đi thì đơn giản tập hợp những linh hồn này lại mà phục sinh, nhưng đáng tiếc, trước sức mạnh tuyệt đối, linh hồn chúng ta sẽ bị thôn phê, hoặc trong vụ nổ mà phân tán đến vô cùng vô tận tinh hà, tại đó hàng vạn vạn năm sẽ sinh ra vô cùng vô tận cái Huyết Thủ, vậy thì đâu là Huyết Thủ, không, nó sẽ có thể là một con ong, con bướm, có thể là hòn đá, bụi cây, và khi con ong, con bướm chết đi, sẽ lại sinh ra hàng vạn vạn con côn trùng, vậy đâu là Huyết Thủ, đâu đâu cũng là ta, nên nói vũ trụ trong ta, và có thể nói ta là một phần của vũ trụ, vũ trụ này rất công bằng, có sinh tất có diệt, chúng ta sinh ra đã là một may mắn, tại chết đi sẽ nhường lại cho một thực thể khác sinh ra, vì thế trong cơ thể ta vô cùng vô tận linh hồn sẽ có cơ hội sống một kiếp người, năm tháng sẽ tạo hóá một sinh linh, sinh linh bé nhỏ ấy lại tiếp tục quá trình ấu, thiếu, tráng, lão và tiếp tục lại phân tán, cơ duyên đến lại sinh ra một thực thể mới, giống như vũ trụ này, nó sinh ra cũng chỉ là cơ duyên hình thành, khi duyên mệnh tận, nó sẽ hóá thành một thực thể khác, không có cái thứ hai, cũng không có cái thứ nhất, chỉ có hiện tại!"

Huyết Thủ nhìn Vương Tôn: "Sư tôn, thật sự không có cách nào có thể hoàn hảo hơn?"

Vương Tôn mỉm cười: "Có, nơi đó là một thế giới dùng thần thức giao lưu, tại ngươi không thể giết ta, ta cũng không thể giết ngươi, hơn nữa mọi thứ diễn ra điều là muốn gì được đó, muốn tận hưởng dục vọng liền có dục vọng, muốn mỹ vị liền có mỹ vị!"

Huyết Thủ rùng mình: "Sư tôn, thật sự có một thế giới hoàn hảo như thế!"



Vương Tôn gật đầu: "Đúng vậy, đó là Không Minh Giới trong cơ thể của ngươi, tại đó ngươi có thể dùng bản thân mình vô cùng vô tận tế linh hồn tiến vào trong, mở ra một thế giới độc lập, sau đó lại tự kỷ chơi đùa với nhau, dục tiên dục tử với bản thân mình, và rồi đến khi thân thể bên ngoài bị hủy diệt, Không Minh Giới này sẽ vỡ nát, giống như cái này vũ trụ, bị ngoại vật va chạm, nó liền hủy diệt!"

Huyết Thủ khóe miệng giật giật: "Xem ra thiên đường cũng chỉ là thứ giả tạo, hơn nữa còn biến thái!"

Vương Tôn lúc này nhìn đến vũ trụ trước mắt, tại ánh mắt hắn loé lên liền xem thấu tất cả, tại giải phóng toàn bộ năng lượng, thì nó cũng chỉ cát bụi hình thành, bên trong cát bụi lại là vô cùng vô tận tinh không, bên trong vô cùng vô tận tinh không cũng chỉ có thể là như thế, cho đến khi hắn xem tất cả mọi thứ điều là một khoảng không:

"Tại không gian đa chiều này ta có thể xem thấu mọi thứ, nhưng vẫn không thể xem thấu được chính ta, đó mới là thứ đáng sợ!"

Khoát tay, Vương Tôn liền kéo Huyết Thủ trở về vũ trụ, một đường trở về liền thấy trật tự đã thay đổi rõ ràng như một bánh xe chuyển động, chẳng rõ Huyền Linh Giới là ở đâu cả, Vương Tôn phải điểm mi tâm nhiều lần mở ra bản đồ mới có thể một đường bình an quay về

Lại nói Vương Tôn kéo Huyết Thủ rời đi, cả hai cũng chỉ là thần hồn, cơ thể rõ ràng vẫn còn đứng tại hòn đảo, lúc trở về liền đã mất một tháng thời gian

Huyết Thủ mở mắt ra nhìn đến Mộng Lai Quốc thay đổi rõ rệt liền sững sờ, còn Thập Phương Thành của Hồ Lạc Quân cũng đã xây dựng đến cơ sở bên ngoài, hiện tại đã có tàu thuyền neo đậu trao đổi hàng hóa, Phong Quỷ Thành tất cả đâu vào đó, có nề nếp, đường phố sạch sẽ, tuy nhiên các phương còn lại là vắng vẻ có thừa

Huyết Thủ nhíu mày hỏi: "Sư tôn, chúng ta vừa rời đi không lâu đi?"

Vương Tôn đưa lên một ngón tay: "Một tháng!"

Huyết Thủ gật gù, sau đó nói: "Sư tôn, trước đây là vũ trụ không thể chứa Tinh Nguyên, hiện tại là toàn bộ vũ trụ không thể chứa chúng ta rồi, ngài nói xem nên làm thế nào?"

Vương Tôn nhàn nhạt hỏi: "Vẫn là câu hỏi cũ, thái bình đi đôi với loạn thế, ngươi thấy thế nào?"

Huyết Thủ nghiêm túc nói: "Loạn Thế Bình Thiên Hạ!"

Vương Tôn lúc này đây bay lên hòn đá nhắm mắt đả toạ: "Tốt, làm những gì ngươi muốn làm, lại đến tìm ta quấy rối, ta không ngại bóp chết ngươi!"

Huyết Thủ khoé miệng giật giật liền đi tìm Dược Thần, chỉ là Dược Thần đã có nhà tranh, gặp hắn đến lão liền sợ hãi đóng sầm cửa lớn, khép cửa nhỏ

Dược Thần thở phào: "Tên này không tò mò thì thôi, để hắn tò mò, chính là địa tâm điều có thể tháo xuống!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.