Chương trước
Chương sau
Trải qua mây chuyển nắng dời, một lão bá nám áo vai gầy, nhưng cả người phát sáng hồng sắc tinh quang, lão đứng lên chắp tay hỏi một cách nhẹ nhàng: "Thưa thượng tiên, ta đã bước vào trạng thái kỳ lạ, giống như Không Minh Giới mà ngài nói, và ta đã nghe theo ngài, ta chính là ta, ta là tối thượng, khi này ta đã bị đánh trở ra, và rồi ta càng muốn ta là ta, ta lại mất cảm giác với thế giới ấy, giống như càng đuổi theo, cái ta nhận lại chỉ là sự xua

duoi!"

Lục tục có người đứng lên chắp tay nói: "Thưa thượng tiên, ta cũng gặp tình trạng tương tự, càng muốn chiếm hữu ta là ta, càng muốn là thượng đế, thì ta chẳng thể nào cảm nhận được thế giới bên trong ta, đổi lại ta chỉ thấy sự ồn ào bên ngoài, bị nó chi phối như những ngày đau khổ!"

Hồ Lạc Quân mỉm cười vươn tay bảo đám người dừng lại câu hỏi, sau đó nhìn đến lão bá với hồng sắc hào quang mà đặt ngược lại câu hỏi: "Vậy cho ta hỏi, ngươi đã làm như thế nào để tiến đến trạng thái này?"

"Trạng thái này?" đám người xung quanh khó hiểu nhìn đến

Lão bá vẻ mặt bình thản, lại chắp tay nói: "Chính là ta không phải là ta, ta cũng không phải thượng đế gì, ta buông bỏ cái tôi bản thân, ta buông bỏ sự cao thượng bên trong ta, và đến đây, ta đã nhìn thấy bản thân mình, vô cùng thấp kém, đê tiện, khó nghe hơn là ta không khác gì một hòn đá trên hòn đảo này, tùy ý có thể dẫm nát!"

"Ấy, lão bá, thượng tiên đã dạy, ta là ta, ta là thượng đế, ngươi vậy mà dám phản bác lời thượng tiên dạy bảo, mau mau xin lỗi thượng tiên đi!" có người sợ hãi, nhanh kéo tay lão bá nói

"Đúng vậy, mau mau xin lỗi thượng tiên đi!" lại lần lượt là vô số người nghị luận

Hồ Lạc Quân khẽ quát: "Hồ đồ, tại sao lại dám đi trái lời ta dạy, ta đã cứu sống mạng nhỏ của ngươi, đi là cách ngươi trả ơn cho ta?"

"Đúng vậy, lão mau xin lỗi thượng tiên nhanh đi!" tiếng nói bắt đầu trở nên ồn ào

Lão bá nhìn xung quanh sự chỉ trích, bản thân lại cảm giác lạc lỏng, giống như thế giới này gạc bỏ mình vậy, lại có chút ủy khuất, nhưng sau đó tâm hồn bên ngoài cuộc nhìn đến tại đây bản thân, thấy cái nhỏ bé của bản thân, thế là tâm hồn giữ lấy sự chủ đạo, khiêm nhường lại không sợ hãi: "Thưa thượng tiên, thời điểm này ta cảm giác bản thân mình vô cùng cô đơn, không ai có thể thấu hiểu bản thân ta suy nghĩ!"

Hồ Lạc Quân khẽ mỉm cười: "Vậy thì trên đời này ai có thể hiểu ngươi chứ, một kẻ lập dị như ngươi, thế giới này không phù hợp với ngươi, ta xem ngươi có sống cũng vô ích!"

Lão bá ngước mặt lên trời cười nhạt: "Ha ha, trên đời này không ai hiểu ta, những hòn đá nhỏ không bao giờ có thể thấu hiểu được sự to lớn của hòn đảo, chỉ có hòn đảo mới thấy được và cảm nhận được hòn đá ấy, duy nhất chỉ có ta là hiểu bản thân mình suy nghĩ!"



"Cái gì, lão bá, ngươi nói duy nhất chỉ có mình hiểu mình sao, vậy sao trước đó lão nói ta không phải ta?" có người nghi ngờ hói

"Đúng a, chẳng lẽ nào lão hối cải rồi!" đám người nghị luận

Lão bá mặc kệ lời đàm tiếu, tiếp tục nói một cách lý trí: "Thượng tiên, nếu đã không chấp nhận ta, ta nguyện trả lại mạng sống này cho thượng tiên, tuy nhiên... có thể hay không cho ta mang theo hòn đá nhỏ trên hòn đảo này rời đi!"

"Cái gì, bỏ lại mạng sống lại xin đi hòn đá, đây là chuyện gì?" đám người bắt đầu trở nên nghi hoặc, có người chế nhạo

Hồ Lạc Quân lúc này đây không khỏi cười to trước sự ồn ào, đứng lên chắp tay chúc mừng: "Ha ha... đạo hữu, ngươi diễn xuất điều có phần nhập tâm quá, nếu ngươi đã thấu đạo, có thể hay không thay thế ta vị trí, xem như giúp ta tỉnh thức những người còn lại!"

Lão bá mỉm cười chắp tay nói: "Thượng tiên, lão nô không dám, dù sao ta có được ngày hôm nay cũng là do ngài chỉ điểm!"

Hồ Lạc Quân vỗ vai lão bá: "Ấy ấy, đây là việc ta nhờ ngươi, lẽ nào ngươi không muốn trả ân tình cho ta, đây không phải đạo đi, với lại, giáo người như giáo ta, hòn đá phải mài mới thành ngọc, chấp nhận thử thách ấy mà thành công!"

Lão bá cung kính: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, không biết thượng tiên có gì căn dặn sao!"

Hồ Lạc Quân chỉ đến Phong Quỷ Thành: "Thấy hòn đảo trên mây kia không, sau khi ngươi thức tỉnh những cor người ở đây, vậy ngươi giúp ta mang tất cả những người này đến đó, nói là tìm Dương Lễ tiếp nhận Tinh Nguyên Đằng Thụ truyền thừa, tại đó hắn sẽ chỉ điểm cho các ngươi thế giới này có những gì hay, tốt, ta một ngày xa danh lợi thật sự không chịu nổi, ha ha....

Nói rồi, Hồ Lạc Quân khoái chí bay đến truyền tống trận mà rời đi

Thấy Hồ Lạc Quân đi rồi, lão bá cung kính hành lễ, sau đó tùy ý ngồi xuống một nơi bằng phẳng chứ không phải hòn đá ấm nóng mà Hồ Lạc Quân đã ngồi

Vào lúc này vô số người chỉ biết im lặng nhìn đến, chẳng còn tiếng nghị luận, họ không phải đồ ngốc, có thể nhìn rõ Hồ Lạc Quân rất coi trọng vị này lão bá, hơn nữa còn gọi một tiếng đạo hữu, tức có nghĩa người ta đã đắc đạo

Lão bá không để ý đến mọi người, thanh âm chậm rãi vang lên: "Tiếp đến hãy dụng tâm mà lắng nghe, tránh bị quá khứ chi phối, tránh những tự tôn trong lòng ảnh hưởng, tại đây thế giới này chúng ta không phải là thượng đế, ta cũng không phải là ta, ta chẳng là cái quái gì trên đời này cả, mọi thứ diễn ra điều vô cùng tự nhiên, sinh lão bệnh tử, nếu ta cố gắng chấp vào ta là ta, thì ta sẽ bị thiên địa này giam cầm, nếu ta cứ nghĩ mình cao thượng thì ta vẫn không khác gì súc sinh, hãy buông bỏ cái tôi, buông bỏ chấp niệm ở ta là ta, khi tất cả những chấp niệm, những cánh cửa số này mở ra tức sẽ có một thế giới lớn hơn mở ra, tại đây ta sẽ thấy bản thân mình, đó chính là sự nhỏ bé của ta, và đừng lo lắng ta sẽ bị mọi người ruồng bỏ, khi mà ta có thể bỏ chính ta, mọi thứ đã chẳng còn điều gì quan trọng cả, hãy xem bản thân là một hòn đá, ta không thể đặt ở nơi này thì ta mang nó đến nơi khác, ta muốn nó xinh đẹp, ta có thể thêm cho nó một tấm áo bằng ngọc, ta muốn nó lớn hơn, ta có thể thu thập những hòn đá khác đắp vào, chính là ta là hòn đá, ta có thể trang bị cho nó tất cả mọi thứ ta muốn, và đương nhiên sẽ có một ngày ta bị dẫm nát, vậy thì chẳng có gì phải lo lắng cả, bởi vì ta đã là hòn đá, bể ra thì tiếp tục ghép nhặt lại bản thân, tiếp tục xây dựng, hoặc là ta có thể không cần, ta vẫn có thể vui vẻ, thực ra ta bỏ chính ta, chính là ta đã đạt được cả thế giới, ta có thể điều khiển chính ta, đây là quá trình cơ bản của việc tâm linh tương thông, ta tự chủ suy nghĩ, ta tự chủ bản thân dựa vào gốc độ của người ngoài cuộc, thế giới này cũng như một trò chơi vậy, chỉ có kẻ ngoài cuộc mới là người sáng suốt, khi ta giữ tâm thái nhìn bản thân mình là hòn đá, hành động ta chính là sự cứng rắn và quyết đoán, tuy nhiên với gốc độ của người ngoài cuộc, ta có thể linh hoạt và uốn cong hòn đá, tại môi trường khắc nghiệt, ta biến nó cứng thì nó cứng, tại môi trường giả tạo thì ta có thể biến nó thành muôn hình vạn trạng, ta chính là đê tiện như thế, dã tạo như thế, nhưng với gốc độ của người ngoài cuộc, thì trải nghiệm của hòn đá cũng chỉ là hòn đá, nó chẳng thay đổi được sở thích của ta, chẳng thay đổi được tầm nhìn rộng lớn này của ta, và hòn đá càng đi xa thì ta sẽ thấy được thế giới rộng lớn hơn, và hòn đá đứng yên, ta có thể chậm rãi cảm nhận khoảng khắc tĩnh lặng, đó, hòn đá này ấy mà có thể bất di bất dịch nhưng có thể linh hoạt, đây chính là cấp độ cao hơn của việc tâm linh tương thông, và những điều này có nói nhiều cũng vô ích, hãy trải nghiệm, đó mới thực sự là điều cần thiết ngay hiện tại!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.