Chương trước
Chương sau
Hồ Phủ địa phương đã hội tụ đầy đủ những gương mặt quen thuộc, Tam Hoa Đạo Tặc, Minh Đạo Tiền, Hồ Lạc Quân, Tứ Đại Quỷ Vương, Lăng Thần, còn có cả Tiểu Thiết đương nhiên là không thể không có mặt

Lúc này Đại Quỷ sững sờ, sau đó nhìn đám người liền nói: "Lão đại đã đến hải đảo phía Đông Nam, bảo chúng ta có thể bắt đầu lên đường được rồi!"

"Hả!" đám người không khỏi nghi hoặc nhìn đến

Đại Quỷ chỉ biết cười khổ nhìn bọn họ

Vương Tôn lúc này đây đã xuất hiện tại bầu trời Đông Hải, phía Đông Nam bên ngoài biển khơi bao la, trong tầm mắt là vô tận hải đạo với những cây xanh mịt mù bao phủ, và đâu đó cũng có nơi khá hoang sơ nhưng lại có những điều thú vị, đó là bên dưới sóng biển vỗ vào vách đá đen tuyền vang lên từng nhịp điệu thiên nhiên, lấp lánh bên dưới nước biển là những rạng sang hô cùng rêu tảo, từng con cua nhỏ màu xanh tập tính ẩn nấp lại muốn thường xuyên ra vào hóc đá, đột nhiên bơi lội bên cạnh vách đá là đàn cá Ngân với hơn trăm ngàn con bé nhỏ, tuy nhiên hội tụ thế này tưởng như đội quân hùng mạnh, trực tiếp che phủ rạng san hô

Cùng bầu trời những đàn Chim Bạch Hải vỗ cánh dập diều hạ xuống đớp mồi, khi lượn lờ đến những bờ cát trắng là đàn Sao Biển cùng những mãnh sò vỡ vụn cùng mãnh san hô, đâu đó là những thứ mà từ đất liền trôi dạt đến đồ vật quen thuộc trong sinh hoạt

Tinh Long lúc này chậm rãi hạ xuống một quần đảo hoang sơ, cây cối nơi đây không mấy phát triển, chỉ dùng hai từ thoáng đãng hình dung, đa phần là cỏ và dây leo rải rác bao phủ một số nơi, bầu trời lại nóng bức chiếu xạ lấp lánh tinh quang ở những hóc đá đọng nước sau mưa bão, và nhộn nhịp từng làn từng làn gió cuốn đến khiến cho

Vương Tôn quần áo đến đầu tóc điều bay phất phới

Tinh Long và nhị trùng thì đưa mặt ra tận hưởng những làn sương biển mặn đắng tạt đến



Nhìn xung quanh hơn ba ngàn hòn đảo lớn nhỏ tương tự hoang sơ, có cái thì chìm vào biển cả khi thủy triều dâng lên

Vương Tôn nhắm mắt lại cảm nhận trời đất bao la rộng lớn, đưa ý niệm lan tỏa khắp biển cả, cảm nhận gió, nước, và cả đất đá, từng sinh mệnh trong đại dương tranh nhau trong những cuộc chiến đẫm máu, rồi cho đến vượt khỏi

Huyền Linh Giới này, từ nơi đen tối nhìn đến nơi đây cằn cỗi thế giới đang không ngừng đánh đánh giết giết, nhà cửa tan nát, nỗi đau con cái mất đi phụ mẫu, bao nhiêu đứa trẻ mồ côi sinh ra, những đứa bé vừa lọt lòng không thấy phụ mẫu thì phụ mẫu đã rời xa, những ánh mắt bi thương, những số phận còn bi thảm hơn hắn không ngừng sinh ra rồi mang theo thù hận lớn lên, từ sinh tử cuộc chiến tồn vong, những cuộc trả thù đẫm máu, cuối cùng không kẻ nào có thể hạnh phúc sau những điều đó, cuối cùng không kẻ nào tìm lại được bản thân chính mình

Thời gian lắng đọng, lại nhìn những đứa trẻ ở xó chợ đầu đường, là những kẻ mồ côi không phụ mẫu, nhưng chúng lại hạnh phúc từng ngày, cùng chắt chiêu từng miếng bánh tanh hôi, sau đó là chăm chỉ học tập và ngủ một giấc thật ngon, ngày mai lại tiếp tục cố gắng làm việc, bao nhiêu số phận khác nhau lại có cùng tư tưởng khác nhau mà cùng nhau xây dựng một bức tranh tuyệt đẹp chỉ trong một khoảng khắc

Và một khoảng khắc ngắn ngủi ấy lại nói lên sự chân thật về nhân sinh, lắng đọng, nghe, thấy, cảm nhận, tự nhìn nhận bản thân, nghi ngờ, nghi ngờ tại sao họ lại hạnh phúc, nghi ngờ cũng một trường hợp tại sao bản thân lại không hạnh phúc, rồi đến không cam tâm, và hắn nhìn đến những hành tinh không sự sống, sự lạnh lẽo đó khiến hắn rơi vào sự tiêu cực: "Phụ mẫu, lẽ nào đây là ý niệm các người muốn nói với ta sao, tại sao các người không cho hài nhi thử một lần cứu sống các người, thế giới này đây có gì đẹp đẽ chứ, nó chẳng có gì đẹp đẽ, người khác chấp nhận đó là họ yếu đuối... Yếu đuối... Ta.... Ta đang nói mình sao? Yếu đuối, không thể chấp nhận sự thật là kẻ yếu đuối, chấp nhận cũng là kẻ yếu đuối, mắt ta mờ rồi, ta không còn nhìn thấy gì nữa, lạnh lẽo, chết chóc, phụ mẫu, hài nhi cô đơn, cô đơn, cô đơn ở nhân sinh, nhân sinh là thứ đánh đổi, trả giá để nhận ra một sự thật không thể thay đổi, hoặc trả giá để thay đổi một sự thật, cái gì là sự thật, cái gì là trả giá, đánh đổi là trả giá, sự thật là thỏả mãn của dục vọng, dục vọng, dục vọng vây hãm ta không thể thoát khỏi nhân sinh, đây là lý do ta cô đơn, đây là lý do khiến phụ mẫu chết đi, chết đi trong tâm của ta, và họ chỉ sống lại khi ta biết Yêu, Yêu không phải là nắm giữ, Yêu là những thứ cho đi không mong nhận lại, phụ mẫu, rốt cuộc ta đã tìm được hai người rồi, phụ mẫu, hài nhi thật sự đã tìm thấy được hai người rồi, ngay tại đây, trong tâm của ta, mãi mãi trường tồn!"

Nước mắt của Vương Tôn lúc này là nước mắt hạnh phúc, hành trình của hắn là dừng lại, nhưng sự tồn tại của phụ mẫu là mãi mãi

Và dừng lại không đồng nghĩa là buông bỏ, mà là ý niệm của hắn đã tiến đến nơi thấp nhất của vũ trụ, tìm ra được chân lý của sự giải thoát, hắn đã cứu sống chính mình cũng đồng thời cứu sống được phụ mẫu của mình

Ánh mắt nhạt nhòa mở ra nhìn đến khung cảnh hoang tàn tại đảo hoang, ánh mắt Vương Tôn lại trở nên kiên định chưa bao giờ có: "Sinh tử đồng sinh, chết đi cũng là sinh ra, chỉ là sinh ra với hình dạng của thiên nhiên, chết đi cũng trở về thiên nhiên, vậy thì ta sẽ đánh dấu Tam Thiên Đảo Hải trở thành nơi an cư, là vì lợi ích trường tồn mà phát triển!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.