Chương trước
Chương sau
Nhìn đến Dược Thần nghiêm túc như thế Vương Tôn cũng không muốn tiếp tục trêu đùa lão: "Tiền bối, ngươi nói xem đan này con người vì sao không thích hợp để ăn!"

Dược Thần gật gù nói: "Huyết Cốt Đan tên như ý nghĩa, là tăng cường cốt huyết, nhưng đan dược này có khuyết điểm, tại yêu thú ăn vào thì không sao, nhưng người ăn vào toàn thân sẽ thay đổi cốt huyết, nhưng ngươi nên biết, cốt huyết con người là vô tận linh hồn cấu thành mà nghe theo tâm hồn sai khiến, cái này thay đổi cốt huyết đột ngột, tâm hồn sẽ đánh mất toàn bộ linh hồn, người ăn Huyết Cốt Đan muốn tìm lại chính mình là điều không thế, nên kết cục chính là thần hồn ly thế, chờ đợi là cái chết!"

Vương Tôn gật đầu, lại kinh ngạc: "Vấn đề này ta đã trải nghiệm, nhưng đúng rồi tiền bối, ngươi rõ đan dược này bản chất như thế, lẽ nào ngươi là người luyện ra nó?"

Dược Thần lắc đầu, lại nói: "Đan này có phải hay không ngươi từ Phong Ma Vực đoạt được?"

Vương Tôn chấn kinh, sau đó khẽ gật đầu

Dược Thần cười to nói: "Ha ha... Quả nhiên, ngươi chính là còn sống đến hiện tại cũng là một kỳ tích, phải biết lão quái vật đó xem nhân mạng như cỏ rác, ngươi vậy mà có thể đoạt thức ăn trong tay của lão!"

Vương Tôn kinh sợ đứng lên: "Tiền bối, lẽ nào ngài biết kẻ phía sau thao túng Luân Hồi Chi Môn?"

Dược Thần gật đầu: "Biết, hắn chính là một cái Ma Tộc người, đây là bằng hữu của ta, người đời gọi hắn là Huyết Thủ Y Tiên, chính là dùng tay chữa bệnh, nội thương thì hắn dùng tay đâm vào cơ thể kiểm tra vết thương, cảnh tượng vô cùng tàn nhẫn thủ đoạn, tuy nhiên người được hắn chữa qua chưa có kẻ nào phàn nàn hắn Y Đạo, nhưng người rõ về hắn thì gọi là Luân Hồi Đạo Nhân, chính là nuôi dưỡng một đám yêu thú khiến cho bọn chúng vô cùng vô tận luân hồi trải qua, lại nói những kẻ này chết đi vô số lần đến phát nghiện, tại trải nghiệm qua vô số kiếp sống muôn vạn hình dạng khác nhau mà lấy làm thú vị, Phong Ma Vực cũng là địa phương của Luân Hồi Đạo Nhân ẩn cư bên trong, đúng rồi, ngươi có thấy qua hắn sao?"

Vương Tôn nghe vậy liền khóe miệng giật giật, trong bụng thầm mắng: "Khốn kiếp tên Ma Thần, hắn là muốn tẩy não ta sao, dựng lên vô số câu chuyện giả tạo, từ Ma Thần số phận cho đến Băng Hoả Thần Kiếm bên trong hai đầu ngàn vạn năm Cửu Vĩ Hồ, Băng Thiên Tước màn kịch, rồi đến Luân Hồi Chi Đạo ngàn năm giấc mộng khiến cho ta từng chút một đánh mất bản thân, tư tưởng vặn vẹo đến rối tinh rối mù, tốt, lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ khiến hắn đẹp mặt!"

"Vương Tôn, Vương Tôn?" Dược Thần lúc này nghi hoặc nhìn đến

Vương Tôn lúc này mới ý thức mà trả lời: "Không, ta không thấy Luân Hồi Đạo Nhân!"

Dược Thần nghe vậy liền nghi hoặc ánh mắt, sau đó lão đứng lên bấm quyết liền điểm một đạo linh lực đánh xuyên qua không gian, lại nói: "Ngươi chờ một chút, ta chính là vừa gọi hắn đến đây, lại nói kẻ này rất khó mời gọi, nhưng lần này lại khác, nếu hắn biết ngươi có thể thành công sống sót sau khi dùng qua Huyết Cốt Đan sê..."



Chỉ là Dược Thần chưa nói xong, tại đây không gian rung động, một cái thanh niên hồng y trang phục mỏng manh bước ra, thân hình hắn có chút thon thả, hai tay còn mang theo máu huyết rơi xuống từng giọt, nhìn đến khuôn mặt người này lại tuấn mỹ xinh đẹp, so sánh với nữ nhân còn vô cùng ác liệt, chính là hoàn mỹ như một tuyệt thế mỹ nhân, sợ là ngay Cơ Ngữ Yên có đến cũng phải kém phần xinh đẹp, và hắn ta mái tóc đến đôi mắt điều là lam sắc long lanh, tinh quang tỏả sáng

Tiếng nói lạnh lùng nam tính vang lên hướng đến Vương Tôn: "Ngươi là kẻ có thể sống sót sau khi phục dụng

Huyết Cốt Đan?"

Vương Tôn chắp tay nói: "Là tại hạ!"

"Ùm!" Huyết Thủ khẽ gật đầu, bàn tay loé lên liền đâm xuyên qua lòng ngực Vương Tôn, máu huyết từng dòng mà chảy xuống

Phốc... Vương Tôn bất ngờ bị ám sát, cái này Tinh Long, Tử Huyết, Hắc Vân như gặp phải đại địch

"Rống..." Tinh Long cả người Hắc Huyết trực tiếp thiêu đốt muốn liều mạng

"Tinh Long, ta không sao?" Vương Tôn khoé miệng giật giật nói, tại hắn đang cảm nhận lòng ngực, lúc này đây

Huyết Thủ chính là sờ soạng hắn đến trái tim rồi, toàn bộ kinh mạch tầng tầng bị phá vỡ

Tinh Long nhận được tin liền giảm đi địch ý, nhưng vẫn trực chờ phát động tấn công, Tử Huyết, Hắc Vân cũng không kém phần căn thẳng

Dược Thần tại uống trà nhìn đến tự nhiên một màn kiểm tra cơ thể có phần tinh huyết này

Tại đây Huyết Thủ chậm rãi thu hồi cánh tay, theo đó toàn thân kinh mạch hay nhục thể của Vương Tôn cũng theo đó khôi phục về trạng thái ban đầu



Huyết Thủ liếm một giọt máu cảm nhận, rồi nhìn đến Vương Tôn: "Không tệ, dùng hồn lực cường đại giải quyết khuyết điểm của Huyết Cốt Đan, chỉ là... Tại Huyền Linh Giới này chưa có ai hồn lực mạnh mẽ như ngươi, có thề hay không chỉ điểm một hai?"

Vương Tôn gãi đầu cười khổ: "Ta cũng không rõ, tại dựa theo trực giác mà tu, dựa theo bản thân mà hành, không phụ thuộc vào thiên địa, hồn lực cứ thế mà tăng trưởng theo quá trình thăm dò bản nguyên, đến cấp bậc phân chia điều đã bị thiên địa này tháo bỏ giam cầm, từ Thần đến Thánh cũng bị xoá sạch!"

Huyết Thủ ngẩn ra, sao đó đi tới đi lui trầm tư: "Kỳ lạ, trên đời này thật sự có dị nhân như thế này sao?"

Vương Tôn nghĩ đến điều gì rồi nói: "Phải rồi, là Tinh Nguyên!"

Huyết Thủ, Dược Thần bắt đầu chú ý đến

Vương Tôn mở rộng bàn tay nâng lên Sáng Thế Ma Đình Thụ: "Đây là ánh sáng của tâm hồn, vật này là thứ có thể khiến một người mất đi bản thân có thể tìm lại chính mình, nó là Tinh Nguyên!"

Dược Thần và Huyết Thủ tò mò đi đến sờ vào, nhưng cái gì cũng không chạm được, vì thế mà tấm tắc kỳ lạ

Vương Tôn sắp xếp câu từ rồi nói: "Nếu cơ thể tế bào là linh hồn, vậy thì ta gọi là Nguyên Mệnh, hồn hải nơi tâm hồn ta gọi là Nguyên Hồn, tại tâm linh đồng sinh, đồng diệt mà gọi là Tinh Nguyên, và ta là một Tinh Nguyên do thiên địa này vô số nguyên nhân từ không đến có, từ hữu hình đến vô hình điều kiện mà sinh ra, và ta đối với trời đất này cái gì cũng không hiểu, và muốn hiểu được thiên địa thì trong thân thể ta cũng phải có một thiên địa, từ đó nhìn nhân mà hành, thiên địa này theo đó mà cùng ta tạo ra một sức hấp dẫn vô hình, từ đó mọi thứ diễn ra trong thế giới này ta điều có thể nắm bắt được giống như bản nguyên của vũ trụ này từng chút một rót vào ta cơ thể, mà tại đó chính là Tinh Nguyên được ta sáng tạo nên, gọi là Linh Chủng, nhưng linh chủng này của ta khác với người thường, nó là một sinh mệnh hoàn toàn tách rời ta ý niệm, nhưng lại phụ thuộc vào ta, ta và nó lại đồng sinh đồng diệt, hoàn toàn không bị thiên địa này quy tắc chi phối, nhưng ngược lại ta có thể chi phối thiên địa dựa theo Tinh Nguyên trong cơ thể đạt được những cảm ngộ từ thiên địa, nhưng với điều kiện tất yếu, chính là ta không ngừng hướng đến sự phát triển mà hành, nếu không Tinh Nguyên của ta theo đó mà trì trệ không tiến, giống như một người không ăn sẽ chết, và ta sẽ mãi mãi trường tồn vì một sứ mệnh không rõ ràng, cũng có thể gọi là vạn đạo quy tâm con đường, đây là ánh sáng của đạo, và vài người bằng hữu của ta cũng đã đạt được thành tựu nhất định trong lần tham gia thí luyện tại Nam Thiên Học Phủ!"

Huyết Thủ nghe xong cả người như chìm vào ngộ đạo trạng thái, điều này khiến Dược Thần cảm thấy kỳ quái:

"Tên này làm sao ngộ đạo rồi, đây là thiên đại cơ duyên đi, Vương Tôn, rốt cuộc cái gì là Tinh Nguyên, làm sao ta cái gì cũng không hiếu được?"

Vương Tôn cười khổ mà quay lại uống trà: "Ta cũng không rõ, con đường này là do Nguyên Mệnh hình thành do quá trình ấu, thiếu, tráng, lão, khi đạt đến đầy đủ duyên thì sẽ vô sự tự thông, ta có đến nói bao nhiêu lần cũng vậy, tại tất cả không hiểu điều sẽ nói ta bị điên mà thôi, lão cũng đừng cố gắng tiếp nhận!"

Dược Thần khóe môi giật giật, đầu óc quay cuồng: "Tốt a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.