Chương trước
Chương sau
Trong sự hoảng loạn bỏ lại, một vị phụ nhân khóc lóc nức nở tìm kiếm một thứ gì đó trong đóng đổ nát, tựa như tìm kiếm đứa con thân yêu của mình, đó là Tô phu nhân, lúc này bàn tay đã bị bỏng khắp nơi, sắc mặt lấm lem:

"Tiểu Bạch, con có ở đây không Tiểu Bạch, hả, hu hu... Tiểu Bạch của ta..."

Theo bên cạnh nàng người trung niên tên là Tô Minh, nội môn trưởng lão địa vị, nhưng yêu thương theo sau bảo vệ nàng không rời, bất đắc dĩ khuyên can: "Mẫn nhi, hay là thôi đi, về sau chúng ta lại tìm một cái khác...

Chỉ là hắn vừa dứt tiếng Tô phu nhân liền thống khổ gào lên: "Không... Hu hu... Chúng ta không thể sinh con, những ngày này ta điều đã xem nó là nữ nhi của mình, phu quân, nếu ngươi thật lòng thì mau tìm kiếm giúp ta nha..."

"Tốt tốt..." Tô Minh đau xót ôm lấy Tô phu nhân, sau đó liền nhấc lên từng đóng đổ nát hỗ trợ nàng tìm kiếm, dẫu rằng hăn liếc mắt nhìn liền biết nơi đây không có

Chỉ là trong lúc hai người tưởng như không thể tìm thấy được Tiểu Bạch Hồ, lúc này một tiếng kêu hồ ly quen thuộc vang lên sau lưng

"Hả!" Cả hai sững sờ nghe theo âm thanh mà quay lại sau lưng

Kim Hoa sắc mặt bầm dập cả người, con mắt trái rươm rướm máu, phần lưng bị đốt cháy, hắn cười ngây ngô mà đưa cho bọn họ một cái Tiểu Bạch Hồ còn thôi thóp: "Ha ha... Tô phu nhân... Tiểu Bạch Hồ của ngươi đây, chỉ là ta đến trễ, nó đã bị thương!"

"Cái gì... Tống Văn, đa tạ ngươi a, Tiểu Bạch của ta, may quá, tạ ơn trời đất, tạ ơn trời đất!" Tổ phu nhân vội bế lấy bé con liền khóc vui sướng mà không quên cảm ơn Kim Hoa

Tô Minh ngước mặt lên trời một cái, thật sâu hít mạnh, dừng như nổi lo trong lòng khó nói cũng được giải tỏả, hắn liền bước đến muốn dùng quý giá nhất bảo vật tặng cho Kim Hoa: "Ngươi là Tống Văn đúng không, ta có thứ này có thể khiến ngươi một đời vô ưu..."

Chỉ là khi sờ đến nhẫn trữ vật liền cảm giác sai sai, nhìn bàn tay phải hắn liền kinh sợ: "Mất rồi, nhẫn trữ vật của ta mất rồi... Cái này"



"Phu quân, ngươi cũng bị mất trộm?" Tô phu nhân kinh ngạc bước đến

Kim Hoa nhân nghĩa chắp tay nói: "Nhị vị, nếu đã là sự tình cá nhân, vậy ta trước xin phép, Tô trưởng lão, Tiểu Bạch của ngài đã tìm được, mất đi một thứ khác, đâu cũng là duyên, nếu là duyên thì không nên cưỡng cầu, cáo từ!"

Tô Minh nghe vậy liền sững sờ, lại chắp tay nói: "Đa tạ tiểu huynh đệ chỉ điểm, ngày sau ngươi có việc gì khó khăn có thể tìm ta, đây là ta lệnh bài!"

Kim Hoa cầm lệnh bài liền mỉm cười, quay lưng lại liền một mạch rời đi, khẽ lau khóe mắt vết thương liền bị xóá sạch, trong bụng lại như nở hoa: "Lần này ta cược đúng rồi, trả lại Tiểu Bạch liền có thể tiếp cận Tô Minh, đến một cái cường giả Độ Kiếp nhẫn trữ vật, ha ha... đây có khác gì nhận được một truyền thừa!"

Hồ Phủ

Vương Tôn và nhóm người đã hội tụ tại đại sảnh phòng khách, Hồ Lạc Quân vui vẻ tiếp đón từng cái uống trà, ăn bánh

"Vương huynh, nếu ngươi đã không sau, vậy ta liền xin cáo từ!" Bạch Triệu chắp tay nói đầy vui vẻ

Vương Tôn bước đến vỗ vai Bạch Triệu, cầm lên một cái bánh quế đưa cho hắn: "Lần này ta nợ Triệu huynh ngươi một đại ân tình, đây, lấy một cái bánh quế xem như không ai nợ ai!"

Bạch Triệu khóe miệng giật giật, cầm lấy bánh quế ăn vào liền sáng mắt: "Ổ, bánh này ngon như thế, ha ha... Lần này xem như đến đây không sai, tốt, ngày sau gặp lại!"

Chỉ là hắn vừa quay lưng, Hồ Lạc Quân liền khẽ nói: "Bánh ngon thì tốt, nhưng đó là bánh của ta, ngươi ăn cũng phải trả tiền, là Bạch Hổ Vương đi, không thể như thế tay không rời đi!"



Bạch Triệu lần nữa khoé miệng giật giật, quay lại chỉ đến Vương Tôn: "Hồ gia, đó là hắn cho ta!"

Vương Tôn không biết, ngồi xuống uống trà: "Trên đời này nào có đạo lý ăn bánh không trả tiền, đến, Triệu huynh ngươi là Bạch Hổ Vương, sự tình mất mặt như thế không thể làm ra đi!"

Bạch Triệu sững sờ, sau đó liền hướng Vương Tôn chắp tay: "Đa tạ Vương huynh chỉ điểm, thâm ý của ngươi ta đã rõ, sau này làm ăn với nhân tộc các ngươi cũng phải dụng chiến thuật chiếc bánh quế này, phải vô sỉ như vậy, nếu không người thiệt thòi sẽ là ta, ha ha... Cáo từ!"

Bạch Triệu như nhận ra thâm ý, chuyến đi có lẽ là cột mốc quan trọng trong cuộc đời của hắn, khi đi còn không quên thầm nói: "Diệu một chiếc bánh quế, Bạch Hổ Tộc ta quá thật thà, cái này phải trở về viết thành thư văn truyền thừa, nếu không sau này sẽ bị nhân tộc lợi dụng sự thật thà mà khổ sai đến rối tung rối mù!"

"Phốc!" đang uống trà Hồ Lạc Quân nghe đến không khỏi sặc sụa phun trào

Vương Tôn lúc này chỉ biết mỉm cười

Lăng Thần bước đến nhìn Vương Tôn: "Lão đại, sự tình đã xong, vậy ta liền xin cáo từ!"

Vương Tôn nhìn hắn một lúc, lại nói: "Có hai con đường ngươi có thể căn nhắc, một là cùng ta đến Đông Nam đánh ra lãnh thổ, hai là đến Tây Nam đánh ra bờ cõi!"

Lăng Thần nghe vậy liền không chút do dự, chắp tay liền rời đi: "Tốt, ta trở về chuẩn bị một số thứ, sáng mai sẽ theo lão đại ngươi tiến đến Đông Nam!"

Mộc Hoa cảm giác kỳ lạ: "Ta còn đang nghĩ tên ngốc này sẽ chạy đến Tây Nam cùng Ma Tộc đánh nhau đâu, xem ra là đã tự biết lượng sức đi!"

Vừa đến cửa, Lăng Thần nghe vậy liền hừ lạnh, sau đó một mạch liền rời đi, thật sự hắn rất muốn nghe theo sự chỉ dẫn của Vương Tôn tiền đến Tây Nam, nhưng hắn cảm giác có đồng đội sẽ dễ dàng khiến hắn trưởng thành hơn, nhất là trận chiến vừa rồi, tuy rằng bó tay bó chân, nhưng hắn đã ngộ ra chỉ có sức mạnh đơn lẻ sẽ mãi mãi không thể làm ra đại sự, giống như hắn muốn thống ĩnh một đội quân hùng mạnh, hắn ít nhất cũng phải có một nhóm người đồng đội hùng mạnh phía sau ủng hộ về lực và tinh thần
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.