Vương Tôn nhìn nó vẻ mặt uất ức thì không khỏi cười nói: "Cần ta giúp ném ngươi đi sao?"
Tiểu Đỉnh hoảng sợ đưa đưa tay: "Không cần, không cần, ta tự biết đi... Nhưng đúng rồi ba ba, ngươi thật sự không cần Tử Lôi Thần Đỉnh?"
Vương Tôn lắc đầu: "Là của ngươi bạn cùng sinh, nếu đi thì đi một đôi, nếu không bí mật của ta lại bị ngươi đến biết hết, muốn xem ta là tên ngốc sao?"
Tiểu Đỉnh ủy khuất: "Ta không có ý đó a, là ba ba ngươi tâm không trong sáng thì đúng hơn!"
"Cút!" Vương Tôn khẽ vung tay liền ném Tiểu Đỉnh một đôi ra khỏi Hồn Hải, trực tiếp khiến thằng bé bị máng lên cây, không nhờ Tiểu Mộc thụ đằng nắm lại e là có bao nhiêu chật vật liền có bao nhiêu chật vật
"Nhóc con, ngươi đi đâu đây?" Hồ Mộng Tình nghi hoặc nhìn Tiểu Đỉnh bị treo trên cây
Tiểu Đỉnh đồi mắt xoay chuyển liền cười nói: "Ba ba nói ta nên theo bên cạnh ma ma, bảo vệ ma ma kẻo người
xลิ่น bat nat!"
Hồ Mộng Tình mỉm cười nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không bị người khác bắt nạt, còn ngươi lại không cần theo bảo vệ ta đi, ngược lại là nên đi khám phá thế giới này một chút!"
Tiểu Đỉnh sững sờ: "Ngay cả ma ma cũng không cần ta?"
Hồ Mộng Tình nghe vậy khẽ sững sờ: "'Tiều Đỉnh, lẽ nào ngươi bị ba ba ngươi đuổi đi rồi?"
Tiểu Đỉnh chợt định thần lại mà cười nói: "Không có, không có, là ta tự muốn đi chơi a!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-ton-chien-than/3618568/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.