Sau khi đoàn người Vương Tôn được truyền tống rời đi, lúc họ xuất hiện chính là một nơi thế ngoại đào nguyên, tại tầng không gian này tất cả vô cùng yên bình, là nơi có thảo nguyên và hoa với bướm, là nơi có sông hồ và sơn phong với rừng xanh, là nơi tiểu động vật hoang dã sinh sống, là nơi thế giới của thế tục nhân gian, sự tranh chấp lãnh thổ muôn loài cũng dừng lại là sự yên bình đánh giết và bỏ chạy, nào phải sự tàn bạo của chốn tu chân cuộc sống
Và nói khi mọi người xuất hiện tại đây, tất cả điều không khỏi rung động trước sự bình yên ấy, có lẽ đây là cảm xúc chung của vạn vật, nơi thấp thì xem chốn phồn hoa là vẻ đẹp cần phải một lần trải nghiệm, nơi cao ngược lại thì nhìn nơi thấp, đó là vẻ đẹp chân thật nhất rất đáng trân trọng và sẽ sắp xếp thời gian một lần đi đến
Chưa dừng lại đây, sau khi truyền tống trận mở ra đoàn người chính là từ không trung rơi xuống
"Không..." đùng đùng, từng thân ảnh chưa kịp làm gì thì sắc mặt đã tối sầm
Lăng Thần tên này chật vật ngốc đầu dậy nhìn thế giới mà có chút khó chịu: "Lại dám bẫy ta từ lúc lọt lòng, hừ, ta sẽ sang bằng nơi đây mới hả cơn giận!"'
"Đúng!" Tam Hoa Đạo Tặc hiếm khi thấy Lăng Thần hiểu chuyện như vậy, từng cái ngốc đầu dậy mà nhìn hắn với ánh mắt thân thiết như hai người, không, là bốn người tri kỷ của nhau!
"Ta sẽ bắt sạch thú hoang!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-ton-chien-than/3618551/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.