Nhưng Hồ Mộng Tình lại thở dài nói: "Vương ca, chàng nói xem, chúng ta bắt Tử Hoàng ăn lấy chính phụ mẫu nó cốt đan, đây là thế nào tội lỗi!"
Vương Tôn lại nhìn Tử Hoàng: "Tội lôi sao, nếu người trước ngã xuống vì đời sau, đời sau lại không biết tận dụng sức mạnh mà tiền bối từng dựng nên, thay vào là phá hủy, tội lỗi ấy đồng với bất nhân, không khác gì đang tiêu diệt đồng bào của mình, đáng sợ hơn là đời sau lại không hề nhớ ơn tiền bối đã hy sinh xương máu, tội lỗi ấy đồng với bất nghĩa, là bất nhân, bất nghĩa người như thế mới là đáng sợ, một cái, hay hai cái cốt đan thì có gì tội lỗi, nếu dùng đúng mục đích và lý tưởng đời trước đã gửi gắm cho Tử Hoàng, điều này thì có gì là sai trái, hiện nay trên thân Tử Hoàng nhận lấy truyền thừa ký ức từ phụ mẫu, đây là cái gì trách nhiệm, chúng ta hoàn toàn lại không hề rõ trên vai của nó là cái gì trọng trách, tương lai nó sẽ ra sao khi mà thân thể nó không đủ cường đại để thực hiện lý tưởng mà người trước để lại, đó mới gọi là tội lồi, tội lỗi ấy chính là trong tâm mà ra, đó còn đau đớn hơn sự chỉ trích bên ngoài!"
Hồ Mộng Tình chợt ngẩn người, không ngờ Vương Tôn nhìn nhận sự việc lại có thể thoáng như vậy: "Là trong mắt người đời ti tiện việc làm điều bị chàng nói thành chân lý, là ý nghĩa nhân sinh tại phản ánh thực trạng trong thế giới hiện tại, đó là khi mà vô số thế lực hình thành và lụi tàn, sẽ có mấy ai nhớ rằng một nền văn minh được dựng nên là nhờ xương máu đời trước đã từng nằm xuống đây!"
Hồ Mộng Tình lúc này dùng linh lực đưa viên kim đan đến trước mặt Tử Hoàng và nói: "Tử Hoàng, cho ngươi cái này"
"Um!" Tử Hoàng có chút ngây ngốc nhìn viên kim đan, sau đó liền há miệng nuốt lấy, thân thể khí tức lần nữa chính là ầm ầm chấn động, kim đan vào cơ thể liền tẩy luyện nó kinh mạch toàn thân, nhục thể theo đó càng thêm trở nên cứng rắn, lại nói yêu thú có một viên nội đan, Tử Hoàng vậy mà sở hữu ba viên nội đan, thứ nhất viên là từ khi nó sinh ra đã có Tử Hoàng Đan, tiếp đến là Tử Đan, cuối cùng là Kim Đan, tuy rằng hai viên sau chỉ là duy trì thời gian có hạn, nhưng lực lượng bên trong đã đầy đủ khiến nó đánh vững căn cơ khi bắt đầu tu luyện, đây là cái gì thiên đại ưu ái đây
"Rống" Tử Hoàng vút một cái liền bay lên không trung rống to, tiếng rống kinh thiên không ngờ lại từ bé nhỏ thân thể phát ra mà khiến vực thẩm thạch động có chút rung rung
Sau khi nó rống một hơi trút đi toàn bộ âu lo, thân thể lờ mờ liền bay đến trước mặt Hồ Mộng Tình
Thấy nó muốn ngủ một dạng, Hồ Mộng Tình hai tay đưa ra liền tiếp nhận, trực tiếp ôm ấp vào lòng mà vỗ về
Vương Tôn lại nhìn nàng: "Là muốn cùng ta một chỗ, hay là muốn tiến vào Tử Lôi Thần Đỉnh đây?"
Hồ Mộng Tình thú vị hỏi: "Chàng không sợ tiểu tình nhân sẽ ghen sao?"
Vương Tôn mỉm cười, trực tiếp ôm nàng vào lòng mà ngự kiếm thoát khỏi vực thằm, hắn khẽ thủ thỉ bên tai nàng:
"Ta thực sự rất muốn có mấy cái tiểu tình nhân, đáng tiếc là sự thật phủ phàng, nương tử của ta không cho phép a!"
Hồ Mộng Tình lườm hắn: "Ta bao giờ từ chối qua!"
Vương Tôn: "Nhưng mà ta tự hiểu số phận a!
Hồ Mộng Tình khẽ cười nói: "Chàng thực sự tự hiểu sao?"
Vương Tôn: "Đúng vậy, phụ thân từng dạy ta, lời phụ nữ nói tốt nhất đừng bao giờ tin tưởng!"
Hồ Mộng Tình: "Vậy chàng sẽ mang ta đi gặp qua phụ mẫu của chàng sao?"
Vương Tôn khẽ than: "Bọn họ đã không còn, năm ta chín tuổi, tất cả điều đã táng thân..."
Tại con đường xuống vực thằm nói thì nhanh, hướng lên gặp phải lực hút, tốc độ giảm đi hàng ngàn lần, cũng đồng thời có hàng ngàn câu chuyện để tâm sự với nhau
Hồ Mộng Tình khẽ tựa vào vai Vương Tôn: "Vương ca, chàng sẽ không cô đơn, trên thế gian này chàng vẫn còn có ta, còn có rất nhiều thứ tốt đẹp đang chờ chúng ta đến hái lấy!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]