Chương trước
Chương sau
“Rất tốt” Vương Tôn khoát tay liền nhận lấy, sau đó viền dứt khoát ném nội đan đó vào miệng Tử Hoàng Ly Tổ

Trong lúc hấp hối, Tử Hoàng Ly Tổ đột nhiên nuốt phải vật lạ, thân thể nó liền hồi phục sinh lực, cả người tử quang phát sáng, khí tức cực đại không hiểu từ nhỏ bé thân thể bùng nổ, lúc này nó liền hưng phấn bay lên cao, đến trước mặt nó lão cha, và lão mụ, tốc độ chỉ để lại tàn ảnh, chỉ là mạnh lên thì sao chứ, nó điều vô pháp bắt được phụ mẫu thân ảnh, sự thật này, nghịch cảnh này, tất cả điều càng khiến cho nó đau đớn thêm mà thôi, chợt như nắm được, lại chỉ là hư vô!

Hoàng Linh Ly Tổ và Tử Linh Ly Tổ không ngờ Vương Tôn lại xử lý như thế

“Tiểu bằng hữu, ngươi làm thế này... đại ân đại đức này ta thực sự vô phương hồi báo” Hoàng Linh Ly Tổ cảm động nói

“Đồ ta đã nhận, việc ta làm đã chẳng còn liên quan đến nhị vị, không cần thiết cảm tạ” Vương Tôn nhìn lão nói

Hoàng Linh Ly Tổ và Tử Linh Ly Tổ không biết nói gì thêm, cả hai nghĩ nghĩ liền đồng thanh nói: “Nhị vị tiểu bằng hữu, làm phiền các ngươi rồi!”

“Tốt!” Vương Tôn là Hồ Mộng Tình siết chặt tay nhau, đồng thời gật đầu nói

“Tốt, chúc các ngươi có thể sớm ngày kết thành uyên ương” Hoàng Linh Ly Tổ và Tử Linh Ly Tổ cũng đồng thời mỉm cười gật đầu, tựa như tạm biệt, nhưng thực tế chính là tạm biệt

Vương Tôn là Hồ Mộng Tình khẽ mỉm cười, như lời đa tạ chân thành

Lại nhìn bên dưới Tử Hoàng, hai đạo hư ảnh linh hồn ấy lại khẽ nói: “Tử Hoàng, nhớ phải nghe lời nhị vị bằng hữu này có biết không, chúng ta đi rồi, bọn họ cũng là ngươi một dạng phụ mẫu, tốt, cố gắng thật tốt mà sống, ha ha!”

Nói xong, hai hư ảnh linh hồn Hoàng Linh Ly Tổ và Tử Linh Ly Tổ chợt dần tan biến, tiếng cười sảng khoái cứ thế vang vọng không trung

“Cha, mẹ!” Tử Hoàng Ly Tổ chỉ biết nhìn vào khoảng không mà bi thương rống to, bên dưới vực thẳm này, trước đây hai bộ xương trắng đã là lạnh giá, hai đạo linh hồn khiến nó không thể chạm tới cũng đã trái tim nhỏ bé thêm lạnh giá, nay tất cả điều không còn, sự cô đơn và lạnh giá càng khiến nó đau thương cùng cực

“Haizz!” Hồ Mộng Tình và Vương Tôn chỉ biết đứng đó nhìn lấy Tử Hoàng khóc lóc trong sự bi ai

Thời gian dần trôi, Tử Hoàng tiếng khóc cũng dần nhỏ đi, nó ánh mắt lại nhìn đến mãnh vở của vỏ trứng, thút thít nhưng nó vẫn cố gắng gặm lấy từng chút một mà ăn, có lẽ đây là nghi thức không thể thiếu của tộc Ly Tổ



“Vương ca, chàng xem!” Hồ Mộng Tình khẽ đưa ra viên kim đan mà hỏi ý Vương Tôn, đây là từ thân thể Hoàng Linh Ly Tổ luyện hóa mà thành

Vương Tôn mỉm cười hỏi nàng: “Nàng có dám ăn không?”

Hồ Mộng Tình khẽ lắc đầu

Vương Tôn lại nói: “Như thế này đi, nàng cho Tử Hoàng viên đó nội đan, sau khi thí luyện kết thúc, ta lại luyện đan tặng nàng cái khác!”

Hồ Mộng Tình nghi hoặc: “Chàng lại biết luyện đan sao?”

Vương Tôn lắc đầu: “Chưa từng, nhưng sẽ học!”Hồ Mộng Tình lại nghi hoặc hỏi: “Là chàng học Tử Linh Ly Tổ dùng xương cốt luyện đan, hay là học từ Dược Thần Cốc dùng linh dược đây?”

Vương Tôn chợt nhớ đến một màn Tử Linh Ly Tổ dùng cốt luyện đan mà

không khỏi thú vị: “Vậy là sẽ kết hợp cả hai!”

Hồ Mộng Tình rùng mình: “Ta sẽ không ăn!”

Vương Tôn lại nói: “Vậy thì ta sẽ luyện dược!”

Hồ Mộng Tình gật đầu: “Vậy thì có thể!”

Vương Tôn: “Nhưng ta vẫn âm thầm bỏ vào một chút cốt tán!”

Hồ Mộng Tình chợt có chút phì cười, đánh vai Vương Tôn một cái: “Thật sự không thể đứng đắn sao?”

“Không thể đứng đắn!” Vương Tôn cười nói
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.