Chương trước
Chương sau
“Được rồi, được rồi, nể tình ngươi có gan tìm đến bọn ta giành lại túi trữ vật, ông đây cho ngươi một cơ hội cá cược, nếu ngươi thua thì hãy... thì hãy à... làm đầy tớ thì hắn không xứng, chà chà... thật sự là lão đại làm khó cho ta, thế này đi, chỗ ta đang thiếu một người chạy vặt, nếu được, ngươi có thể đảm nhận cái này vị trí” Mộc Hoa vò đầu bức tại nói

“Hừ, các ngươi nghĩ tên đó đi xuống núi liền có thể phá trận sao, đừng quên bên dưới đã sớm muốn tập hợp mười ngàn vạn ma nhân, tiếp đến là trăm ngàn vạn ma nhân tập kết, để chút nữa thất bại, ta muốn các ngươi phải quỳ xuống xin lỗi ta, hơn nữa sau này cả đời phải làm ta đầy tớ” Lăng Thần tự tin

nói

“Ngươi nghĩ hay lắm”

Mộc Hoa cùng Kim Hoa buồn chán không thèm để ý đến Lăng Thần, khiến hắn tức đến run rẫy

Lúc này Hồng Hoa đã đi đến trước quân Diệt Ma Chiến Đoàn, tuy nhiên bị đoàn người gác quân cản lại: “Người đến mau dừng lại?”

Hồng Hoa ánh mắt nhìn người như nhìn hạng tiểu bối đối đãi: “Không nói nhảm với các ngươi, đem cái này lá thư đưa đến Vương Mộc Thành”

“Hỗn láo, dám gọi thẳng đại danh Vương đại nhân, ngươi muốn chết” đám người gác cổng định xong lên đánh Hồng Hoa

Hồng Hoa ung dung chắp tay phía sau nói: “Thư này liên quan đến nhân tộc tồn vong, các ngươi nếu vì chút chuyện hư danh mà làm hỏng đại sự, ài... vậy thì cứ đến đây giết ta, xem như ta mắt mù mới đến đây hiến kế”

Hồng Hoa phó mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm“Chờ đã” đội trưởng đám người nghe vậy liền khoát tay, tiến lên tiếp nhận thư

“Các ngươi xem chừng hắn, ta mang thư cho Vương đại nhân xem trước”

Lúc sau Vương Mộc Thành với dáng vẻ chật vật dẫn theo đám người hối hả chạy ra cổng quân tìm kiếm Hồng Hoa, còn cầm lá thư đưa lên cao hô: “Ai, ai là người viết lá thư này”



“Vương đại nhân, là hắn ta, có phải hắn viết bậy bạ đúng không, ta giúp ngài lấy đầu hắn”

“Đúng thế Vương đại nhân, ta sẽ giết hắn ngay bây giờ” đám người gác cổng muốn tiến lên đánh chết Hồng Hoa, nhưng lúc này Vương Mộc Thành liền tức giận quát

“Cút mau, các ngươi muốn hại chết ta tất cả nhân tộc đúng không” Vương Mộc Thành nộ, bàn tay liền thưởng mỗi người một cái tát, mặt sưng như cái mâm bay ra xa

“Vương đại nhân, lẽ nào lá thư đó có cách phá trận?” đám người bị đánh hoảng hốt nói

“Vậy thì còn là cái gì nữa, các ngươi chẳng lẽ mong muốn nó không phải?” Vương Mộc Thành giận dữ liền xong qua đánh người, dẫm đạp liên tục đám người tay phế, chân gãy khiến họ đau đớn xin tha

“Vương đại nhân, ta không dám, chúng ta không dám” đám người sợ hãi quỳ xuống cầu xin

“Đến đây được rồi, ta không có thời gian để phí phạm” Hồng Hoa nhíu mài nói

“Hồng tiên sinh nói phải, mời ngài vào đại doanh thương nghị” Vương Mộc Thành lúc này mới nhớ đến chính sự, vội vã dẫn đường cho Hồng Hoa“Lá thư đó rốt cuộc viết gì bên trong, làm sao Vương Mộc Thành lại đối với hắn kính trọng như thế” Lăng Thần khó hiểu nhìn qua hình ảnh

“Bây giờ biết chúng ta lão đại lợi hại sao” Kim Hoa, Mộc Hoa nhếch mép cười

“Kim Hoa, Mộc Hoa, các ngươi ở đây trông chừng hắn, ta có việc gấp cần xử lý!” Vương Tôn đang mỉm cười xem hình ảnh thì đột nhiên đứng bật dậy, chỉ vội để lại một câu, thân ảnh liền đạp Băng Hỏa Thần Kiếm hướng đến một nơi rừng rậm phía Tây mà phóng đi

“Lão đại hắn?

“Vương Tôn hắn?” Đám người chỉ biết ngây ngốc nhìn Vương Tôn biến mất, tuy nhiên cũng là không xen vào việc của hắn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.