Vương Mộc Thành thấy tình hình có chút không vẹn mà thầm nghĩ: "Xem ra Diệp Trần người này không có thiện cảm với Lăng Thần, nếu còn giữ lại Lăng Thần bên cạnh thì e sẽ khiến Diệp Trần tức giận, sợ là chỗ dựa của ta sau này lại không khéo mất đi, ta phải lựa chọn một trong hai, nhưng ý của Lăng Thần cũng không tổi, được rồi, trước đuổi hắn đi, sau lại dùng kế của hắn, vậy liền vẹn toàn"
Vương Mộc Thành khoát tay: "Lăng Thần, ta thấy Diệp ca nói không sai, ngươi chỉ là hư danh, nếu còn ở đây nói nhảm, ta sẽ không giúp được ngươi đâu, mau cút thôi"
"Vương đại nhân, ngươi xin nghe ta nói hết..." Lăng Thần không nhịn được mà định khuyên can
"Còn không nhanh cút, ảnh hưởng quân tình ngươi gánh được hậu quả sao!" Diệp Trần khí tức bùng nổ chấn bay
Lăng Thần ra xa
"Được, ta đi" Lăng Thần mang theo khóe miệng rỉ máu, ôm ngực trọng thương mà cấm đầu chạy khỏi vùng này núi
"Lăng Thần a Lăng Thần, từ nhỏ ngươi chăm học binh thư, tu vi không bằng bạn bằng bè, ra biên cương tám năm chỉ mở được cơ đồ trăm vạn binh mã
Người ta thì sao, chỉ một kiếm liền có thể định trăm vạn thiên tài quỳ cuối
Một tiếng nói liền chấn ngươi đến trọng thương, ha ha, xem ra Lăng Thần ngươi suốt đời phải sống tại biên cương đến cuối đời rồi" Lăng Thần thần sắc không khỏi ảm đạm
Lúc này nhóm người Vương Tôn vừa chạy xuống núi đã bị vô số nhân tộc chặn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-ton-chien-than/3615932/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.