Lúc này Vương Tôn dẫn theo nhóm người nấp ở một ngọn núi từ xa quan sát Vương Mộc Thành hành động
"Lão đại, đối tượng làm ăn này không tệ, ngươi thấy thế nào?" Hồng Hoa chảy nước bọt nhìn số lượng tài bảo mà
Vương Mộc Thành đang thu lấy
"Ngươi nghĩ thế nào?" Vương Tôn vui vẻ vỗ vai hắn
"Đương nhiên là bây giờ xuống đó trà trộn vào rồi" Hồng Hoa xoa xoa tay nói
"Đúng vậy lão đại, chỉ cần chúng ta đi xuống đó lượn một vòng thì sau này ngày tháng sẽ không lo chuyện cơm nước" Kim Hoa hưng phấn xoa xoa hai bàn tay
"Lão đại, ngươi làm sao không ra lệnh, chúng ta liền có thể lập tức hành động a" Mộc Hoa có chút gấp nói
"Các ngươi còn non quá" Vương Tôn nhìn họ mà khinh bỉ
"Lão đại, vậy ngươi nghĩ thế nào" Tam Hoa Đạo Tặc chụm đầu lại hỏi Vương Tôn
"Các ngươi không thấy bọn chúng đang vui vẻ sao, nếu bây giờ để các ngươi xuống đó trộm đồ, chẳng phải sau khi bọn chúng biết bị mất trộm, nhất định bọn chúng sẽ rất buồn" Vương Tôn vẻ mặt buồn bã
"Lão đại ngươi thật nhân từ" Kim Hoa muốn khóc
"Đúng a, không ngờ lão đại lại vì người khác tâm trạng mà lo nghĩ" Mộc Hoa rưng rưng nói
"Lão đại, Hồng Hoa ta hành nghề lâu như vậy vẫn là bị ngươi nói đến phục, ta sau này sẽ không đi trộm đồ nữa"
Hồng Hoa vẻ mặt đầy hối hận
"Các ngươi đang nói điên gì vậy, ý ta nói bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-ton-chien-than/3615926/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.