"Lại nói chánh không khác tà, điều là cùng trong một ao, chỉ là Đa có tư tưởng khác, Ngộ có tư tưởng khác, nên nói chánh tà không phân, nhưng là không thối nát như đọa quỷ, ít nhất chánh có thể là mật ngọt cho thế gian, ít nhất tà là cặn bã tưới tiêu cho đời, giống như bướm và gián, nhìn chánh thì đẹp như bướm nhưng hại mùa màn, hóa thành sâu thì đi ăn rau cũng là điều như tà, lại nhìn tà tuy xấu như gián nhưng giúp đời vươn lên, chết đi cũng là phân, sống cũng biết trồng người, điều là chánh từ, cả hai một phá một vun trồng, đời mới biết cái gọi là phân tranh, lại nói trong phân tranh có hai thái cực mở ra, phân chính là cái tiện của đời cũng gọi là tù, phân cũng có nghĩa là phân loại, phân ra cái đẹp như Đa, như sự chất phác của Ngộ trong cái tù, loại là loại bỏ con quỷ trong tâm, lại nói trong phân có tranh, tranh là sự mỹ mạo được vẽ ra, dù là xấu hay đẹp cũng là tranh, từ đó mà thấy được lý tưởng để phấn đấu, lại nói trong phấn đấu có hai thái cực mở ra, phấn là tinh hoa của bướm cũng là chánh phật của Đa, phấn là vươn lên không ngừng như Ngộ trong cái tù, là giúp cho gieo hoa kết quả, còn đấu chính là bước lên, trong chiến nếu dừng sẽ chết, từ đó mới thấy chánh tà tồn tại ý nghĩa không ăn sẽ chết, lại nói ý nghĩa có hai thái cực mở ra, ý chính là ý chí của vạn vật, vạn vật hữu tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-ton-chien-than/3615856/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.