Chương trước
Chương sau
Môn chủ Thương Sinh Đạo Môn - Tô Giang Như không nói, cũng không có ý định ngăn cản

Tộc trưởng Hoắc Thiên Thế Gia - Hoắc Triệu: "Phải, nhân ma hai giới như thế bất lưỡng lập, ta Hoắc Triệu tuyệt sẽ không lưu tình, cũng như là hướng Huyền Linh Giới này răn đe!"

Bạch Tú Ngọc thì tại cười lạnh không thôi

Cung chủ Bích Thủy Thiên Cung- Bích Nhược Nhi khẽ thở dài mà thầm nói: "Đáng tiếc cho một người lương thiện, nhưng ta đành lực bất tồng tâm, tại đây số đông, muốn chống đối cũng không được, thôi thì xem như là số mệnh!"

Quay lại Vương Tôn, lúc này bên trong Hồn Hải, cả thế giới linh hồn dần dần sụp đổ, Tử Lôi Thần Đỉnh bên ngoài tử lôi dần ảm đạm không thôi, hoa văn chú ngữ cũng là dần mờ nhạt

Hắn lạnh lùng nhìn đạo kia huyết hồng sợi tơ mà nói: "Mộng Tình a Mộng Tình, đạo ta ngàn năm tỉnh mộng điều bị một đoạn tơ tình của nàng thức tỉnh, tâm của ta tự diệt cũng bị nàng cứu sống, ta tiện có được không, nàng không cần đối với ta có tình cảm có được không?"

Vương Tôn xoắn xuýt đi vòng vòng sợi tơ tình, mà có chút bất đắc dĩ, lúc này cũng chỉ biết khẽ chạm ngón tay vào đạo kia tơ tình mà thôi, lập tức một đoạn ký ức của Hồ Mộng Tình và hắn thời điểm gặp nhau đến hiện tại bắt đầu hiện ra, hắn cảm giác được nụ hôn đầu, chợt Hồn Hải của hắn càng thêm sụp đổ, Tử Lôi Thần Đỉnh cũng bị vỡ thành từng mãnh vụn, hắn nhớ ký ức cùng nàng tại tuyết sơn đàn tấu, ngồi một chỗ trong bữa cơm, trong đêm luận về đàn cầm, khiến cho bầu trời biến ảo, nhớ khoảng khắc làm thơ tiện bên hồ, lúc này chỉ thấy sợi tơ tình dần dần cuốn chặt đầu ngón tay Vương Tôn, dần dần chui vào hắn vị trí thần hồn trái tim, trực tiếp tại đó sinh ra một quả tim hồng khẽ đập từng hồi, cùng lúc là cả Hồn Hải Vương Tôn nổ tung, tất cả điều biến về hỗn loạn

Vương Tôn thần hồn mở mắt ra mà rơi hai giọt lệ tình: "Tình cảm này làm sao đơn giản mà trớ trêu như thế, nhưng a, mùi vị này!"

Vương Tôn lại nhắm mắt nhớ lại nụ hôn đầu với hai trăm cân Hồ Mộng Tình thì không khỏi hưng phấn cười khúc khích: "Cái này ngu ngốc nụ hôn đầu của ta!"

Mở mắt ra, rồi lại khẽ nhắm mắt nhớ lại nụ hôn đầu năm bảy lần mới chịu bỏ qua, Vương Tôn khôi khỏi nuốt nuốt nước bọt, nhưng sau đó hắn liền sững sờ: "Đúng rồi a, ta có tình cảm với nàng, đồng thời nàng cũng hóa ma, cái này cứu như thế nào đây?"

"Phải, chỉ cần ta diệt tâm, Yêu và Hận sẽ rõ ràng!"

Vương Tôn nghĩ nghĩ liền đào ra trái tim mà bóp nát, sợi tơ tình kia cũng là tan biến, ánh mắt hắn trở nên kiên định nói: "Mặc kệ, chỉ cần ta Yêu nàng, nàng cũng Yêu ta, đoạn tình cảm này nhân sinh trải qua đó là đều thiên liêng không thể thay đổi, ta phải bắt nàng về làm vợ lớn mà thôi!"



Nói rồi, Vương Tôn liền chậm rãi ngồi xuống tu luyện lại từ đầu, tử lôi trong Hồn Hải dần dần bắt đầu được sinh ra,

Tử Lôi Thần Đỉnh cũng được khai sinh, chỉ là hắn nhìn cái tiểu đỉnh trong tay thì không khỏi khóc không ra nước mắt: "Tử Lôi Thần Đỉnh của ta khai thiên lập địa phong thái, nay chỉ còn là một cục đất nhỏ bé sao?"

Nói rồi, Vương Tôn chỉ biết lần nữa nhập định, thời gian này chính là trải qua ba ngày

Lúc này Hồ Mộng Tình tại ôm cát trên sa mạc mà cười khúc khích nói: "Vương ca, chàng nói xem, thế gian này người đến người đi, ly hợp, tại sao họ lại ngu ngốc theo đuổi đây, có phải là Yêu là tuyệt tình đúng không, ha ha...

ta nhưng đã tuyệt tình rồi, sao ta vẫn đau khổ đâu, có phải đó là Yêu sao, chàng lẽ nào lừa ta sao!"

Lúc này trên sa mạc, một đạo tử lôi xuất hiện bên cạnh Hồ Mộng Tình, thân ảnh Vương Tôn dần hội tụ, nhưng đó chỉ là linh hồn mà thôi, hắn khẽ nằm bên cạnh nàng, ánh mắt nhìn trời rồi khẽ nói: "Ngốc nữ nhân, ai bảo với nàng tuyệt tình là không còn đau khổ, tình cảm là thứ đột phá đến Yêu và Hận, và cái tình cảm ấy gọi là tâm, tâm được gọi là dục niệm, thâm tâm đau đớn có thể trị, con người sẽ theo năm tháng mà thay đổi, có mới nối cũ không bao giờ kết thúc!"

"Và tuyệt tình rồi, cái giữ lại là Yêu và Hận, Yêu và Hận lại được gọi là Hồn, trạng thái này chính là không có sự giả dối, là sự thánh khiết nhất nên được gọi là thần, thâm tâm đau đớn có thể trị, còn thần hồn đau đớn là vô phương trị, nó sẽ dày vò sâu tận linh hồn, so với trái tim đau còn cùng cực vô số lần, và cơn đau này sẽ mãi mãi không bao giờ kết thúc cho khi nàng chết đi!"

"Và nếu như ngày hôm nay Vương Tôn ta thực sự chết đi, có lẽ cái gọi là Yêu sẽ vùi lấp một nữ nhân đã từng thiện lương như nàng!

"Vương ca, có phải chàng đang nói sao?" Hồ Mộng Tình mê man nằm trên cát lắng nghe, ánh mắt trở nên lờ mờ điên dại

Ngay lúc này giây phút cảm động, Vương Tôn liền lật bài tẩy, tiện và Làm Màu Đại Pháp bắt đầu xuất chiêu khiến cho cảm động cũng biến thành cảm lạnh

"Mộng Tình, ta Yêu nàng, nên là thế gian này ai tổn thương nàng, ta sẽ hướng đến kẻ đó phá nát bọn chúng mồ mã, cho bọn chúng biết cái gọi là là tiện, sau đó sẽ xây kỷ viện lên đầu tổ tiên bọn chúng, cho bọn chúng biết cái gọi là Làm Màu Đại Pháp, nghĩa trang cũng thành kỹ viện bật nhất"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.