Nói rồi, Hồ Mộng Tình liền dẫn trước bước vào đình lầu, bắt đầu tại chuẩn bị trà nước mà mở hội
Vương Tôn nhìn đến thì mỉm cười, cũng tại bước vào đình lầu ngồi chống cằm nhìn xem nàng thao tách trà đạo phong thái
Hồ Mộng Tình lại chợt hỏi: "Vương ca, làm cách nào có thể khiến một người mất đi tình cảm như chàng có thể động tình đây?"
Vương Tôn ngăm nhìn nàng rồi lại bình thản nói: "Chính là nàng lấy trái tim ra cho ta, dùng hữu tình chi ý, một lần cơ hội kích phát ta nhân sinh chi tình, tại một khoảng khắc ngăn ngủi đó cơ hội, thành hay bại là tại xem ký ức của hai người có thật sự đáng để động tình hay không, từ đó mà xuất hiện Yêu và Hận!"
Hồ Mộng Tình nao nao nói: "Vậy thì ta sẽ chết sao, khi đó chàng chẳng phải rất cô đơn!"
Vương Tôn khẽ chỉnh lại nàng tóc mai rồi nói: "Đúng, cũng không đúng, nhân sinh là sự tàn khóc, để đạt được cái gọi là yêu và hận, con người nhất định trải qua sự tàn khóc, là hữu tình thì cần phải trải qua sự mất mát, là vô tình thì cần trải qua cái gọi là đã từng có, ly ly, hợp hợp, ly hợp trải qua tan thương và hạnh phúc đầm ấm tại nhân sinh mới đạt được cái gọi là Yêu và Hận, tại cùng nhau không trải qua tang thương và hạnh phúc mà nói là Yêu, chính là những lời sáo rỗng!"
Hồng Mộng Tình ánh mắt lúc này có chút lân lân cảm nhận, khẽ hít sâu một hơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-ton-chien-than/3615831/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.