Chương trước
Chương sau
Tại trên Uyên Ương Đài, Lâm Mộ Thường và thông gia bên cạnh là Hỏa Yến đã sớm không thể che giấu được cảm xúc vui mừng, tại biểu hiện vui vẻ điều lộ rõ ra vẻ mặt, lại nói làm cha làm mẹ ai lại không muốn nhìn con cái mình hạnh phúc, khi nghi thức bắt đầu, họ chỉ biết nhanh chóng tiếp nhận hai chung rượu kính phụ mẫu từ Lục Thanh Tuyết và Lâm Vũ, còn lại âm thanh chúc mừng từ quan khách điều đã sớm không để ý, tất cả mọi thứ hiện tại điều đã đối với họ không còn quan trọng khi mà có thể nhìn hai người con thân yêu có thể chung tay hạnh phúc là họ đã yên tâm, mãn nguyện lắm rồi

"Đùng đùng.." Pháo hoa lúc này rầm rầm dậy sóng, tiếng chúc mừng càng thêm chấn động, cả tòa Hắc Long Quốc theo đó nhà nhà đều hưng phấn reo hò, nhà nhà mở tiệc tùng chung vui

Lại nói Vương Tôn chỉ biết ngắm nhìn Lục Thanh Tuyết lần nữa, sau đó liền âm thầm quay lưng rời đi, vẫn như cũ, chẳng ai biết đến hắn và chẳng ai quan tâm đến hắn

Tại một gốc khuất trong Hắc Long Quốc, Vương Tôn trở về hình dạng thật của mình, đáng tiếc mắt phải không còn, hắn lại chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Thanh Lân mà mỉm cười với sự thiếu khuyết, bàn tay khẽ lật liền xuất ra một đạo lục sắc quả cầu chứa linh hồn bản mệnh của nàng: "Thanh Lân, đây là ngươi linh hồn chi ấn, bắt đầu từ lúc này ngươi được tự do!"

Thanh Lân vui mừng tiếp nhận mà đặt lên mi tâm, lục sắc linh hồn liền trở về nàng Hồn Hải, nhưng sau đó nàng lại không hiểu mà hỏi: "Chủ nhân, dừng như ngươi có tâm sự?"

Vương Tôn quay đầu rời đi, âm thanh khẽ vang lên: "Đa tạ ngươi đã quan tâm, tạm biệt"

Thanh Lân nghi hoặc cũng không để ý, lại nói những năm qua nàng tại bên cạnh Lục Thanh Tuyết lợi ích nhận được không nhỏ, càng được Lâm Vũ giúp đỡ mà có thể hóa hình thành công, tu luyện theo đó được dễ dàng hơn, nên nói sau khi tự do rồi nàng cũng không có ý định rời xa Lục Thanh Tuyết, tiếp tục là một nha hoàn thân cận của Vương Hậu

Lại nói thời gian chống qua, lúc này bầu trời lại giao nhau giữa hoàng hôn và đêm tối

Tại giữa chốn phồn hoa Hắc Long Quốc, Vương Tôn cả người gầy gò đi trên phố, khuôn mặt có ba phần u tối, bảy phần đáng thương tại lạc giữa chốn phồn hoa, nếu như còn trong mộng có lẽ người luôn quấy rối hắn sẽ là Tinh Uyển Uyển, đáng tiếc vị tiểu nữ bằng hữu này của hắn chính là không thực sự tồn tại, cũng chẳng tại ai cười đùa với hắn, tuổi thơ hắn không có, tình yêu hắn cũng không có, tình bạn hắn cũng không có, và tình thân gia đình hắn cũng không có, ký ức của hắn điều là bóng tối

Khi hắn bước khỏi Ma Vật Cấm Địa tưởng chừng tương lai sẽ như mộng, đáng tiếc hắn vui vẻ không bao lâu liền rơi vào vào thung lũng Hắc Long, tại đây hắn lại nghĩ cuộc đời có thể thay đổi, chỉ là không bao nhiêu ngày vui, cuộc đời của hắn lần nữa chìm vào bóng tối, hiện tại cứ nghĩ đến cuộc sống sau này, bước chân của hắn chẳng bao giờ nhấc lên nổi

Vương Tôn tại nuốt từng ngụm rượu, lệ nhòa tuôn rơi giữa chốn phồn hoa, điên dại ngâm: "Trong cơn mơ nhà nhỏ là tình, dẫu đi khắp thế gian đâu đâu cũng là nhà hai ta, vượt qua tăm tối trở lại ngày đầu, nước mắt ta lệ nhòa tuôn rơi, vực thằm không lối ta và nàng cười nói như thơ, thoát ra rồi ta điên dại nhìn nàng bước lên kiệu ngự hoa, tim ta chợt vỡ nát giữa chốn hoa lệ, lệ này nặng tựa ngàn hoa, thế gian này khổ ải cô đơn mình ta, đa đa tình,

Mộng Lai Tửu, đa đa tình, mộng tửu mộng tình một kiếp lệ tình rơi, lệ này tựa ngàn hoa, tình lệ chan hòa, hoa rơi lệ tình rơi, vô duyên một kiếp thủy hồng tình, kiếp chờ vạn kiếp lệ tình rơi"

"Tình lệ chan hòa tựa ngàn thu, hoa rơi thu tàn mộng tình tan, mộng tàn hoa rơi lệ tình rơi, đa đa tình, Mộng Lai Tửu, đa đa tình, mộng tửu lệ tình hoa, thế gian chan hòa, mắt lệ nhòa ngắm thế gian ngàn vạn lệ tình hoa, đa đa tình, đa đa kiếp, kiếp hóa ngàn hoa, chốn phồn hoa vạn lối không chờ ta..."

...



Lại nói câu đối bên trái đại môn Thiên Mộng Lâu đến nay vẫn chưa có người giải được, chính là:

Nhân sinh phận

Hồng nhan kiếp

Đa đa tình

Mộng Lai Tửu

Và cũng có thể nói, câu này đã sớm được giải tại giấc mộng:

Mộng Lai Tửu

Thủy hồng trần

Đa đa kiếp

Đông khởi phận

Chính là nằm mộng ngàn thu là vì Mộng Lai Tửu, rơi lệ vì tình tức nói đến Thủy hồng trần, Đa đa kiếp là mãi mãi không bao giờ kết thúc, Đông khởi phận ý nói thu qua đi tức mộng sẽ tàn, cuộc đời sẽ lại thay đổi, còn là trong cái

Đa đa kiếp này vẫn còn tại xem Vương Tôn hắn có thể bước qua được mùa Thu hay không, lại nói đây cũng chính là câu trả lời cho Thiên Mộng Lâu phần thiếu bên phải đại môn, cũng là câu hỏi cho cuộc đời Vương Tôn sau này, lại tiếp tục rẽ sang một hướng khác để truy tìm kết quả, giống như khi đã trả lời được phần thiếu bên phải đại môn, câu hỏi tiếp theo lại rẽ ngang trái, giống như phận đời người ngang trái, đa đa kiếp, chỉ cần còn sống còn thở câu hỏi cuộc đời sẽ mãi mãi không bao giờ kết thúc!

Nhưng có lẽ sau khi dùng qua Mộng Lai Tửu, con người rồi sẽ có gốc nhìn trực quan hơn về thế giới thực tại, buông bỏ cái gọi là chấp niệm, sống cho tương lai, mọi điều sẽ tốt đẹp hơn khi ta biết chấp nhận thất bại và đứng lên để quật khởi, Đông rồi cũng sẽ qua, phận đời rồi cũng sẽ thay đổi

Chỉ là sự thật tàn khốc, mấy ai có thể vùng dậy trong nghịch cảnh đây, haizzz...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.