Chương trước
Chương sau
Vương Tôn nhìn đến Tinh Uyển Uyển cũng cảm thấy không khỏi vui vẻ, ánh mắt lại bình thản hướng xa xăm nhìn khung cảnh Tọa Lĩnh Sơn, chỉ là sự bình thản này chỉ có giây lát rồi qua đi, hắn lại chợt nhíu mày, trong lòng chấn động: "'Có gì đó không đúng, ta rõ là vẫn chưa thoát khỏi huyễn cảnh!"

Lúc này đây thời gian chợt quay lại, hoặc nói thời gian chưa từng qua đi

Tại khu vực thiên đạo ý chí, hai đội quân do tử sắc lôi điện hình thành và lôi nhân thú ảnh do thiên đạo ý chí tạo ra tại vẫn đang điên cuồng chiến đấu, chỉ là đội quân tử sắc lôi điện giờ đây đã bị đánh tan tát, còn lôi nhân thú ảnh do thiên đạo ý chí tạo ra lại dị thường mạnh mẽ, đã sắp tận diệt tất cả đội quân tử sắc lôi nhân bên phía Vương Tôn hình thành

Tại khoảng trống, hai thân ảnh bất động Vương Tôn và thân ảnh không chút cảm xúc của Thiên Đạo ý chí tại đang nhìn hắn

Lại nói trên tay Vương Tôn Tử Lôi Thần Đỉnh đã sớm nhạt nhòa không ít, thân thể do thần hồn hắn tạo ra cũng tại không ngừng tan biến

Đột nhiên lúc này Vương Tôn chợt mở mắt nhìn thiên đạo ý chí: "Ngươi thua!"

Lời nói Vương Tôn vừa dứt, Thiên Đạo ý chí tại đây cùng lôi nhân thú ảnh ngược lại dần dần tan biến

Lúc này Thiên Đạo lại không cảm xúc nói: "Nhân sinh chi mộng sẽ mãi mãi không bao giờ dừng lại, ngươi vẫn cố chấp thoát khỏi thì sau cùng người thua cuộc cũng sẽ chỉ là ngươi"

"Phù..." hình ảnh tại đây chợt hóa thành hư vô, thần hồn Vương Tôn lại trở về bản thể

Khung cảnh lúc này chính là tại vách vực thăm Tọa Lĩnh Sơn, lại nói bên cạnh tĩnh tọa Vương Tôn chính nha đầu



Tinh Uyển Uyển cùng Tiểu Thiết đang tại điên cuồng ăn tiên quả

Tái hiện lại tựa như quá khứ một dạng, Tiểu Thiết chính là tại đang bị Tinh Uyển Uyển dùng linh quả dụ dỗ vào lòng chơi đùa, xem như thú nuôi một dạng cưng chiều

Vương Tôn ánh mắt chợt mở ra, khung cảnh vui vẻ này lại chợt biến mất

Lúc xuất hiện hắn chính là tại đại điện thần bí nơi ở của Lương Tiêu, nhưng là tại thời điểm hắn toàn thân đẫm máu, cả người suy yếu cùng cực đang bị đội binh của Lương Tiêu áp giải lên đại điện

Vẫn là khung cảnh Dạ Tố Vân uất hận tại đại điện, sắp bị Lương Tiêu thôn phê đại đạo

"Không ngờ bước cuối cùng đạt được cảnh giới vĩnh sinh bất diệt, chính là bị kẻ phía sau tinh giới sử dụng như một trò tiêu khiển, Dạ Tố Vân ta đời này không cam tâm!"

Lương Tiêu gặp tình huống quen thuộc, cũng lười biến giải thích, bàn tay đẫm máu tiếp tục hành động

"Phốc" Bàn tay Lương Tiêu mạnh bạo liền cắm sâu vào đỉnh đầu Dạ Tố Vân, chậm rãi kéo ra một chuỗi đạo pháo tắc mộc hệ, phía trên chính là che kín kinh văn cổ tự

Lương Tiêu xong việc liền mang bàn tay đẫm tinh huyết, hắn tại cười gằn gẵn nhìn đến đang mê man Vương Tôn, không như trước đây cùng hắn dây dưa hoặc cho bất cứ cơ hội nào được sống, bàn tay trực tiếp liền cắm vào

Vương Tôn đầu lâu mà kéo ra Tử Lôi Thần Đỉnh, còn có từng cái Thiên Âm Chi Thư, Luân Hồi Chi Thư, Sinh Tử Chi Thư, Thế Giới Chi Đồ

Sau đó liền dùng hai ngón tay móc ra đôi mắt Vương Tôn, bàn tay Lương Tiêu thuần thục một dạng



Từng món điều bài ra tại không trung, tinh huyết nhuộm đỏ, tử lôi chiếu sáng, nhìn đến từng món này đại đạo bày ra Lương Tiêu không khỏi hưng phấn, lại cố nén vui vẻ mà chậm rãi cho từng cái nuốt vào bụng, khí tức cơ thể từng chút một bùng lên tử lôi, hắn bắt đầu hưng phấn mà cười lớn, tốc độ nuốt chửng đại đạo càng lúc càng nhanh: "Khặc khặc... Tất cả là của ta"

"Không có hắn, Vạn Vực Giới Nguyên cũng sẽ trở thành của ta"

"Còn có Xích Tinh Vũ Trụ, ta sẽ sớm trở lại hưởng thụ, khặc khặc... Ta sẽ sớm trở lại mà thống trị Không Minh bờ cõi!"

Đột nhiên lúc này đại điện vang lên tiếng nói châm chọc: "Ngươi tại đang cười cái gì?"

Lương Tiêu lúc này sững sờ phát hiện, hóa ra hắn chỉ là đang tại tưởng tượng một màn đoạt được tất cả từ Vương Tôn đại đạo, lại nói bàn tay năm ngón chạm vào Vương Tôn đỉnh đầu chính là còn chưa đâm vào

Sững sờ qua đi, Lương Tiêu lại kinh dị nhìn đến Vương Tôn, lại nói Vương Tôn chính là đang dùng ánh mắt tự tin nhìn đến khiến hắn không khỏi rét lạnh cơ thể: "Ngươi... Ngươi lại có thể thoát khỏi nhân sinh chi mộng của ta bài bố?"

Vương Tôn cười tà: "Ván cờ này ta không tự mình trải nghiệm qua thì sau biết được kẻ phía sau màn là ai!"

Lương Tiêu sững sờ, lại đột nhiên cười gắn: "Khặc khặc... Dù ngươi thoát khỏi ảo mộng nhân sinh thì sao, kết quả cuối cùng cũng phải bị ta đào sạch tất cả đại đạo trong cơ thể, con đường của ngươi cũng phải tại đây kết thúc, chết đi!"

Nói rồi, bàn tay Lương Tiêu lập tức liền cấm vào đầu Vương Tôn từng tấc một, sau đó chính là chậm rãi kéo ra Tử Lôi Thần Đỉnh, tiếp tục lại là từng đại đạo không ngừng được kéo ra, Vương Tôn biểu hiện lại vô cùng thống khổ biểu hiện khiến Lương Tiêu nhìn đến không khỏi hưng phấn cười như điên, càng thêm ra sức đào móc: "Ha ha...

Ta đã nói, ngươi nhất định sẽ là kẻ bại trận..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.