Chương trước
Chương sau
Lại nói Vương Tôn người này không thích bị quản thúc hoặc giam cầm, một khi chỉ cần hắn biết bản thân còn tại bị khống chế, một là thoát ra, hoặc là hủy hoại, tất sẽ phá cho bằng được bức rào cản đó

Bởi hắn lúc nào cũng muốn hắn chính là hắn, không ai có thể quyết định được vận mệnh của hắn

Bởi hắn không muốn quá khứ đau đớn lần nữa lập lại, bị người khác tiêu khiển một dạng là điều mà hắn câm ghét vô cùng, hắn ghét cái gọi là đạo nghĩa, Phật Giáo một dạng, Đạo Giáo một dạng, hắn không chấp mê những thứ vô nghĩa

Và rồi hắn càng đi sẽ càng bị vô hạn vũ trụ thao túng, giống như bên trong Tử Lôi Không Minh Giới của hắn, tại đó không gian chính là vô hạn mở ra, con người bên trong cũng giống như hắn, mãi mãi không bao giờ thoát khỏi

Không Minh Giới

Lại nói nếu có thể thoát ra thì sao, vẫn sẽ trở thành cái thứ hai Vương Tôn, nhân sinh sẽ không bao giờ dừng lại, bách nhân, bách vị lại giống như nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, đây là Đạo Giáo, Phật Giáo thấu hiểu chân lý là lựa chọn dừng lại đúng lúc, họ đối với sinh tử đã xem nhẹ, tâm họ vô vi thì tất sẽ không ai có thể thao túng được họ, và họ xem đó là trường tồn ý nghĩa, là họ Không Minh Giới tuyệt vời nhất con đường tu tập, con người đến đó sẽ có thể mãi mãi an nhàn sinh hoạt, vui vẻ một đời dù cho kết thúc là sự tận diệt, họ vẫn chấp mê gọi đó là Thiên Đường và miền Cực Lạc

Và rõ ràng họ không biết tại đang theo đuổi những thứ đó tâm họ đã bắt đầu đấu tranh, tại một khắc ngồi xuống thiền định chính là đã tự đấu tranh, và đấu tranh một cách không ý nghĩa, đến chết một cách không rõ vẫn u mê tin theo, họ còn kém hơn Mộc Thạch và cả Trường Sinh Phái đã từng tồn tại

Lại đổi sang một gốc độ khác của đấng tạo hóá, là thần tồn tại bên trong Tử Lôi Không Minh Giới góc độ nhìn nhận, thử hỏi một cái sinh linh trong đó thế giới sinh hoạt, theo Vương Tôn ý nghĩ thì bị hắn cảm giác tất cả từ từ thất tình đến lục dục, là tăng y hay đến ác bá, tại họ nghĩ gì điều bị hắn biết rõ, cảm nhận rõ từng chút một khoái cảm giết chóc và sự thanh tịnh, từng chút một dao động ý niệm bên trong họ, có chần trừ, có quyết, tựa như hắn là họ một dạng trải qua quá trình, cùng sinh cộng tử liên kết một dạng



Và cuối cùng tất cả những thứ này đã tạo ra một người có tính cách và suy nghĩ phi thực tế cũng như phi nhân loại, bởi hắn biết mọi thứ điều sẽ bị ngoại lực tác động mà sinh mà diệt, giống như vũ trụ có trường tồn vẫn bị uy hiếp, giống như vô địch Mộc Thạch tạo ra Trường Sinh Phái vẫn bị thời đại loại bỏ, tại không tranh sẽ không thể nào trường tồn ý nghĩa điều bị Vương Tôn khắc sâu

Tiếp theo những ý nghĩa trên của Đạo Giáo và Phật Giáo điều bị Vương Tôn lời nói tiếp đến phủ định hoàn toàn

Vương Tôn lúc này tại Tử Lôi Không Minh Giới nhìn xuống mà bình thản nói: "Ta một đời vì tin có đạo, vì tin thật sự có trường tồn ý nghĩa, tin rằng không ăn vẫn có thể sống, lại tự suy diễn vô số cái gọi là đạo, đến cuối cùng phải sống đến không biết mình là ai, không biết ai là bạn, tùy ý hành xử như người điên, đôi lúc lại hướng bản thân tự dày vò, sống đờ đẫn thu mình một cõi, xem ai cũng là kẻ thù, xem cả vũ trụ là đại địch, lại nói cuối cùng bước qua rồi, nó là nó, ta là ta, tất cả điều không ý nghĩa?"

"Suy cho cùng những cái gọi là đạo chỉ để điểm hóa con người yếu đuối mà u mê tin theo, nghĩ đó là chân lý của hạnh phúc, và rõ ràng không có bữa tiệc nào miễn phí mà lại trường tồn!

"Muốn một mình vẫn có thể sống sao, muốn không tranh mà có thể trường tồn sao, tất cả điều là lừa dối, đại đạo cũng không hề tồn tại, trường tồn cũng không hề có, chỉ có nhân sinh diễn ra liên tục mà tiến hóa, lấy Vạn Vực Giới Nguyên sai lầm làm ví dụ, tại gieo xuống đại đạo cứ nghĩ sẽ trường tồn, cuối cùng đã gần như hủy diệt khoảng khắc trước dị tộc xâm chiếm, lại lấy Thương Sinh Phái diệt vong làm bài học, tại không tranh vẫn có thể sống sao, rõ ràng cuối cùng vẫn bị diệt vong do hợp tự nhiên lại không hợp thời, lại nói cho dù hợp thời thì cuối cùng cũng sẽ không hợp tự nhiên, một ngày nào đó vũ trụ cũng sẽ hủy diệt, tất cả cũng chỉ là hư vô!"

"Và chỉ có nhân sinh không ngừng vươn lên, không ngừng lẫn nhau hỗ trợ, không ngừng lẫn nhau hoàn thiện bản thân mới có thể bàn luận có thể trường tồn hay không trường tồn, tại không làm mà có thể hưởng, muốn không ăn mà có thể sống thì đó lại là chưa rõ bách nhân, bách vị ra sao, chưa thấu được nhân sinh bi ai khổ nạn, chưa từng một lần hòa mình vào vũ trụ cảm giác nỗi đau và sự tuyệt vọng của nhân gian từng sinh mệnh, không hiểu ý nghĩa của từng miếng cơm manh áo quan trọng, không hiểu cảm giác dục tiên dục tử ở dục giới, không hiểu cảm giác sung sướng khi sát lục trải qua tại sát giới, không nếm qua cái gọi là ly hợp quá trình tại nhân giới thì đừng bàn luận có thể trường tồn hay không trường tồn, bởi vì muốn luận đạo phải thấu nhân sinh"

"Tử Lôi Không Minh Giới sẽ là nơi khởi điểm cho nhân sinh bắt đầu, dù cho nhân sinh như mộng, Vương Tôn ta cũng sẽ hướng nhân sinh mà hoàn thiện bản thân, trường tồn hay không lại là do ta quyết định!"

Đột nhiên lúc này Vương Tôn thân thể dần tan biến khỏi thế gian, khiến Ngũ Quỷ tại ngơ ngác ôm lấy nhau, lập tức cả đám sợ hãi chạy tán loạn: "Có quỷ..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.