Trong lúc Vương Tôn cảm thấy bất đắc dĩ, Lương Tiêu giọng nói lại vang lên bên tai Vương Tôn: “Ha ha… song song thế giới, phương pháp này không tồi, đáng tiếc hiện tại cả hai điều bị ta phong ấn, để xem lá bài tẩy lớn nhất mất đi, ngươi có thể sinh tồn bằng cách nào!”
Vương Tôn bình tĩnh truyền âm lại nói: “Ngươi nghĩ rằng ta chỉ có hai thế giới? và lá bài tẩy của ta chỉ có bấy nhiêu?”
Câu hỏi của Vương Tôn tuy mang theo sự ngạo mạn, lại ẩn ý sự thăm dò đối phương
Lương Tiêu giọng nói tự tin: “Trong thế giới này mọi thứ điều bị ta kiểm soát, từ mỗi cái tế bào sinh tử điều bị ta nắm bắt trong tay, ngươi nghĩ còn có thể che giấu được bí mật trước sự thống trị tuyệt đối của ta”
Càng nghe Lương Tiêu chắc chắn lời nói, Vương Tôn càng thêm an tâm, bởi trong sự toàn vẹn ắt đã có thiếu sót, chỉ khi lời nói không cần mang theo sự chứng minh tuyệt đối đó mới là đáng sợ nhất, đại loại như: ta cũng cảm thấy ngươi không chỉ có như vậy!
Giống như đặt mình vào đối phương để tán đồng lời nói của đối phương, tựa như hiểu rõ đối phương vẫn còn lá bài tẩy và nhiều thứ mờ mịt khác, bí ẩn khác tồn tại một dạng ngươi rất lợi hại, tự hạ cái tôi bản thân mà đề cao đối phương, tức sẽ càng khiến đối phương không hiểu ý tứ ra sao mà giành lấy sự chủ động, chắc chắn sẽ khiến Vương Tôn bất an mà theo đó bị mê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-ton-chien-than/3551981/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.