“Đa tạ công tử, đa tạ Phong công tử” nữ nhân hạ người một cái thoáng rời xa Vương Tôn, hưng phấn tiếp nhận túi trữ vật liền rời đi
Thái Túc có chút giật giật khóe miệng nhìn Thổ Phong: “Sáng ra ngươi thần thần bí bí chính là gọi người cho hắn tẩy hồng trần sao, ca, ngươi rất khá, lại không xem hắn có đồng ý hay không?”
Thổ Phong có chút cười khổ: “Ta đấy thấy hắn ấn đường đen tối, vẻ mặt nhếc nhát, nghĩ nghĩ mới tính ra kế sách này, nếu mưa gió qua đi nói không chừng còn có thể phất lên như ngự long”
Thái Túc bất lực đưa lên ngón cái: “Ca, lợi hại”
Thổ Phong và Thái Túc đột nhiên chú ý đến Vô Nhai
Thái Túc hưng phấn nói: “Hay là nên cho tên này giải vận, vũ bão thoát y, tháo khỏi cà sa, ngươi thấy sao?”
Thổ Phong gật đầu như gà mổ thóc
Vô Nhai: “Thiện tai, thiện tai”
Thấy trên bàn còn để lại rượu, Vương Tôn nghĩ nghĩ liền cầm lấy mở ra nắp bình ngửi lấy, cảm thấy cay nồng, lại không cay nồng, hương thơm ngọt lại không ngọt, đắng không đắng, nó nằm ỡ giữa hai thái cực của âm dương, không phân biệt được thật giả, tựa như thấu nhân sinh là một canh bạc, có thể khiến người thăng hoa, cũng có thể khiến người sụp đổ, và Vương Tôn đã thua, thua một cách thảm hại, rượu này hắn nhất định phải uống
“Không tệ” nói xong, Vương Tôn liền dứt khoát đưa bình rượu lên cao, đầu ngửa lên đón nhận thế gian canh bạc, uống một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-ton-chien-than/3551852/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.