Đuổi theo Thổ Phong, Vương Tôn nghi hoặc hỏi: “Sư huynh, ta hỏi huynh một chuyện, vì sao ngươi lại bảo vệ ta trước đám người Trúc Phong Viện, lại chấp nhận vì ta dâng lên tài nguyên tu luyện của mình?”
Thổ Phong vừa chạy vừa cười: “Thì ra đệ đã thấy, sư huynh nói cho đệ biết, thực ra không có vì sao, mà là ta đang vì mình!”
“Vì mình?” Vương Tôn khó hiểu
“Ha ha… thế giới tu chân này là đạo lý cá lớn nuốt cá bé, ta vốn dĩ chỉ là một trong số những cá bé, muốn sống, ta phải cuối đầu, muốn sống, ta phải biết nhẫn nhịn, ta một mình tại đây cuối đầu trước đám người đó hơn một năm, nay ta bảo vệ đệ, là vì ta cần minh hữu, chỉ khi hai chúng ta cường đại, mới có thể quay lại trả thù!” Thổ Phong nói một cách phóng khoáng
Vương Tôn ngạc nhiên, không ngờ người này lại có thể tâm cơ như thế: “Sư huynh, ta chỉ là phế vật, lại có thể giúp gì cho huynh”
“Phế vật thì sao, ta là một thân phàm nhân đi đến Tiêu Diêu Phái, trước không nói tư chất, không nói phẩm hạnh, chỉ cần nói đến tham vọng, chỉ cần là người điều có tham vọng, ta một cái tham vọng, thêm đệ một cái tham vọng, hai cái tham vọng cùng một chỗ, còn sợ gì không làm nên việc lớn!” Thổ Phong bụng lớn phập phòng, vẻ mặt tự tin vô cùng
Rừng Thủy Phong
Trong đêm, phong bạo “vù vù” lướt qua xào sạc cánh rừng, những giọt nước trong vắt bị cuốn lên bắn phá vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-ton-chien-than/3551843/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.