“Tốt, ngươi nếu hiện tại có thể giết được một tên bên trong đám người, ta sẽ đặc cách thả ngươi ra làm thuộc hạ cho ta!” Bạch Thành Xuân tiếu ý nói
“Hừ, đừng nghĩ lừa gạt ta gia nhập các ngươi ma đạo, nếu muốn giết cứ giết!” Lưu Nhật Minh cắn răng nói
“Kéo hắn ra phanh thây cho ta” Bạch Thành Xuân hờ hững nói tiếng
“Vâng” hai cái trán hán hưng phấn bước vào trong, nắm đầu Lưu Nhật Minh kéo ra, lập tức liền tiến hành muốn xử lý
Lưu Nhật Minh vẻ mặt trước đó còn cứng rắn, nhưng bị hai cái máu tanh người chạm vào, hắn đột nhiên sợ hãi đến cùng cực, trực tiếp quỳ xuống cầu xin tha mạng
“Tha… tha cho ta một cơ hội, ta giết, ta giết, giết mười cái điều có thể, ta sẽ là ngươi nô lệ, hãi tha cho ta, ta hối hận rồi!”
“Đáng tiếc là ngươi đã mất cơ hội!” Bạch Thành Xuân bước đến thì thầm vào tai hắn
Sau đó ngục tối lần nữa vang lên âm thanh tàn khốc, lòng người trong ngục giam cũng tràn đầy tuyệt vọng, sụp đổ, một chút ý chí còn sót lại lúc vừa rồi cũng bị xóa sạch
Bạch Thành Xuân hài lòng đối với hai cái đao phủ, lại tiếu ý nhìn đám người bị giam cầm bên trong: “Các ngươi thế nào? Có muốn được sống không?”
“Muốn, ta muốn” một cái nhút nhát thiếu niên trốn trong gốc, nhất thời không kiềm chế được gào lên, lập tức nắm tên đồng bạn bên cạnh, trực tiếp cắn vào cổ hắn ta đến chết
Mọi người cũng là kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-ton-chien-than/3551809/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.