Cô nhắm hờ đôi mắt, hôm nay là ngày dài phải là ngày thật dài. Cô thiếp đi trong buồn bã trong tuyệt vọng trong đau khổ.
________________________________________________________________
Gia đình cô ba người cùng nhau bước vào nhà hàng sang trọng trước mặt, đây không phải lần đầu tiên cô đến những nơi như thế này nhưng sao khi bước xuống xe đứng trước cửa nhà hàng này cô lại như trẻ lạc như này. Cô hít một hơi lạnh lẳng lặng bước từng bước chậm rãi theo ba mẹ chẳng mấy chốc đã đến một phòng ăn sang trọng, đứng chôn chân không muốn bước vào bê trong đó.
- " Tiểu Nghi con còn đứng đó làm gì thế? " ba nhìn cô ánh mắt hơi khó chịu, ông chưa từng thấy con gái mình như vậy bao giờ nên có hơi lo lắng. Tiếng nói của ông như không nhanh không chậm nhưng đủ kéo cô về thực tại, chầm chậm bước vào bên trong, chỉ cuối đầu chào mọi người nhưng không nhìn một ai.
- " Con dâu tương lai đây sao? Xem nào. Đúng là con nhà công không giống lông cũng giống cánh. " một phụ nữ trung niên tiến về phía cô ngắm nghía rồi tấm tắc khen ngợi, nhưng cô vẫn vậy vẫn im lặng không nói một lời nào.
- " Lâm phu nhân quá khen rồi! Con bé này còn phải học hỏi ở phu nhân nhiều! " ba cô vẫn phong thái đĩnh đạc nói nói cười cười. Sao cô lại thấy bầu không khí này lại giả tạo đến vậy, sao lại ngột ngạt đến vậy?
- " Đủ rồi, ngồi xuống được rồi! " Lâm Thiên Kỳ im lặng nãy giờ giờ mới lên tiếng, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tinh/96830/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.