Anh chỉ tay về hướng phòng cô, đó là một căn nhà nhỏ ở vườn. Cô vẫn vậy vẫn không nói gì chỉ nhìn ông Trương với ánh mắt biết ơn và kính trọng. Rồi lại lẳng lặng về phòng.
Anh vẫn đứng đấy, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn bóng dáng của cô, có gì đó đau thắt ở đáy lòng và nhói ở trong tim. Rốt cuộc phải trốn chạy đến bao lâu, đến khi nào thì mới có thể bình an. Đôi lúc anh muốn buông tha cho cô, để cô sống cuộc sống an nhàn không thù hằn. Nhưng trái tim lại không cho phép cô ở bên người khác. Phải chăng là anh đã quá ích kỷ quá hèn hạ. Là yêu nhưng lại trốn chạy khỏi tình yêu đó. Là hận nhưng lại không còn muốn để cô chịu thương tổn. Cũng chẳng biết từ lúc nào cô lại chiếm vị trí quan trọng trong lòng anh đến vậy.
- " Ông này hay mình đón cái Nghi về đây ở một thời gian đi! "
- " Cái đó... Phải hỏi Thiên Kỳ với cả cái Nghi xem chúng nó có đồng ý không đã. "
- " Ơ hay nó là con gái tôi, tôi muốn ở với con gái mình mà cũng phải hỏi con rể à. "
- " Thôi thôi tùy bà. "
Mẹ cô sau khi tranh luận với ba cô xong thì hí hửng sửa xoạn sang nhà cô. Bà không báo trước vì muốn con gái bất ngờ.
- " Bà định sang bên ấy bây giờ à? "
Ba cô nhìn một cảnh này thì chỉ biết lắc đầu bó tay. Ông thật sự không cản nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tinh/2477253/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.