- " Ông, ông ông đã làm gì hả? Người đó không phải tôi. Đó không phải tôi đúng không? "
- " Đó chính là cô. Và vì vậy mà cô mới có mặt tại đây. "
Cô cố gắng với tay tới thân xác mình nhưng không thể cứ như có một sức mạnh vô hình nào đó ngăn cản hành động của cô. Cô cố gào thét nhưng chỉ là vô vọng, bọn họ những người trong căn phòng sặc mùi thuốc sát trùng với dụng cụ y tế trên tay nhưng không một ai có thể nghe những gì cô nói. Cô dần trở nên tuyệt vọng, cô gần như muốn buông bỏ mọi thứ cô đã quá mệt mỏi với cuộc sống ở cái thế giới này.
- " Bà ta là mẹ cô? "
Cô ngước lên nhìn người đàn ông trung niên rồi quay sang nhìn về phía trước mắt. Mẹ cô đang nằm yên tĩnh trên giường bệnh. Khuôn mặt bà dần trở nên nhợt nhạt và tiều tuỵ đi vài phần. Cô đau lòng nhìn mẹ mình rồi tự dằn vặt bản thân.
- " Mẹ mẹ ơi, Nghi Nghi xin lỗi mẹ. Tất cả là tại con, tại con mà mẹ mới trở nên như thế này! Con có lỗi với mẹ, mẹ ơi mẹ tỉnh lại đi! Con gái mẹ ở đây rồi con sẽ mãi ở cạnh mẹ dù cho mẹ không thể nhìn thấy con, nhưng mẹ cảm nhận được đúng không mẹ! Mẹ ơi mẹ đừng nằm đó nữa mẹ ngồi dậy đi! "
Từng câu từng chữ cô nói ra đều xuất phát từ tận đáy lòng mình. Cô rất yêu mẹ yêu rất nhiều nhưng chỉ tiếc khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tinh/2477242/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.