“Tần tiểu muội hôm nay cháu bị ốm à, dựa vào cái gì mà không cho ta vớt bèo ở đây chứ?” Trên bậc đá bên bờ ao, một già một trẻ đang lôi kéo giằng co, ông lão tầm lục tuần, cao chưa đến mét sáu, vậy mà lưng đã hơi còng. Lúc này ông lão đang giằng lấy cái sọt đựng bèo lợn, giọng mỗi lúc mỗi to.
Còn tiểu cô nương đang giằng cái sọt của ông mới chỉ mười lăm mười sáu, do thường giãi nắng, làm việc đồng áng nên da mặt hơi đen, cơ thể rắn chắc, khỏe khoắn. Lúc này tay trái cô bé giằng cái thúng, tay phải lôi ông lão lên bờ ngăn cản: “Bác Khâu ơi, hôm nay bác đừng vớt bèo ở đây nữa.”
Ông lão không chịu, bắt đầu quát lớn: “Cháu nhất định phải nói cho rõ! Ta đã vớt bèo ở đây mấy chục năm rồi, tại sao hôm nay lại không được vớt?”
Cô bé bối rối xoa tay, thấy ông cụ lại định bước xuống, bèn hạ giọng nói nhỏ một câu: “Bác sẽ bị chết đuối.”
Người già từng này tuổi rồi ai mà không kiêng sợ những lời như vậy, ông cụ đột nhiên giang tay cho cô bé một cái bạt tai: “Con bé mất nết này, có người sinh mà không có người dạy!”
Cô bé bị đánh, nước mắt chảy quanh, nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa, cầm sọt bèo của mình đi về nhà.
Qua trận cãi vã vừa rồi, ông cụ trở nên cẩn thận hơn, thận trọng vớt xong bèo, thấy bình yên vô sự, bỗng dưng muốn cười: Chỉ là lời nói của một đứa trẻ con,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-quoc-mau-xam/2914050/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.